"Nếu muốn thoát khỏi Võ Môn thì cứ trực tiếp rời đi, nhưng hợp tác với Ma tộc, trải rộng người của Ma tộc trong Võ Môn rồi lật tung Võ Môn, cái này gọi là thoát khỏi sao?"
Thần Hi cười nói: "Nếu không làm như thế, Diệp Nam Hiên sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Phụng Thiên Tồn cũng nói: "Những năm gần đây chúng ta cũng coi như cúc cung tận tụy vì Võ Môn, trước khi rời khỏi lấy đi những thứ thuộc về chúng ta cũng không tính là quá đáng".
"Không sai".
Đường Trung Hoài cũng gật đầu nói.
"Lấy đi những thứ thuộc về các ngươi?"
Tần Ninh đứng dậy sải bước ra, lạnh lùng nói: "Từ lúc Võ Môn mới bắt đầu sáng lập đã bảo đảm cho sáu gia tộc lớn tự chủ, chỉ là mấy người các ngươi trấn giữ Võ Môn, đệ tử của các gia tộc muốn tu hành trong gia tộc cũng được mà muốn đến Võ Môn tu hành cũng được, Võ Môn thu thập thánh quyết, phương pháp luyện đan, trận pháp đủ kiểu, có từng giấu giếm sáu gia tộc chỗ nào không, sự biến hóa của sáu gia tộc lớn những năm gần đây, lần này ta trở về đã cảm nhận đượcrõ ràng".
"Lần tỷ thí Đại Võ Tài thứ nhất, những thiên tài đứng đầu khó khăn lắm mới chỉ đến cảnh giới Thánh Vương mà thôi, thế nhưng hiện nay thì sao? Cấp bậc cao nhất đã là Thánh Vương cửu hiền".
"Đây là công lao của sáu tộc các ngươi, hay là công lao của Võ Môn?"
Giờ phút này, bốn vị lão tổ đột nhiên trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317375/chuong-5126.html