"Hắn ta sẽ không về được!"
Võ Hi lại cười nhạt một tiếng, hất tay áo dài lên vắt ra sau lưng, cười nhạt nói: "Diệp Nam Hiên, có lẽ bây giờ đã chết rồi".
Võ Hi vừa dứt lời, sắc mặt hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều tái nhợt.
Tần Ninh lại ngồi trên ghế nhìn về phía Võ Hi, sắc mặt dần dần lạnh lùng.
Chỉ là giờ phút này, Võ Hi cũng không thèm để ý.
"Hai vị còn không biết người này là thần thánh phương nào đúng không?", Võ Hi chỉ vào Tần Ninh, mỉm cười.
"Đây chính là bá chủ thánh vực Đại Võ ngày xưa, người sáng tạo ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế truyền kỳ một đời".
Võ Hi không nhịn được nói: "Người ngồi ở trước mặt hai người các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không nhận ra đi!"
Nghe thấy lời này, Giang Vũ và Khúc Linh Nhân lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh.
"Nói hươu nói vượn".
Khúc Linh Nhân quát: "Cho dù Cuồng Đế đại nhân đã trở về, sao chúng ta lại có thể không nhận ra được chứ?"
"Ha ha ha..."
Võ Hi đột nhiên cười ha hả.
"Cuồng Đế, ngươi nhìn xem, ngươi đổi một thân thể, đổi một dáng vẻ khác, căn bản không ai nhận được ngươi".
"Bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ!"
"Cho dù hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có ai biết được bây giờ Cuồng Võ Thiên Đế năm đó đã trở về đâu?"
"Anh minh một thế uy vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317374/chuong-5125.html