Lúc này, chân tay của ba tên Thánh Hoàng đã bị đá đập chúng, cơ hồ là thân xác đều hóa thành thịt nát, không thể động đậy.
Tần Ninh lần lượt vạch ra khăn che mặt của ba người.
Nhưng Tần Ninh cũng không biết mấy người này là ai.
Mà Giang Ngạo Tuyết thì tái mét mặt mày, thần sắc sợ hãi.
“Sao lại thế...”
Giang Ngạo Tuyết há hốc miệng.
“Ngươi biết họ à?”
Tần Ninh hỏi.
“Biết!”
Giang Ngạo Tuyết đi lên phía trước, nhìn ba người, không dám tin nói: “Trưởng lão Võ Xương Nguyên của Võ gia, trưởng lão Thần Viễn Chinh của Thần gia và trưởng lão Phụng Tùy của Phụng gia”.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng khẽ thay đổi sắc mặt.
Võ gia!
Thần gia!
Phụng gia!
Tam đại gia tộc trong Võ Môn.
Lại dám... ra tay với Giang gia.
Lúc này, Tần Ninh nhìn Giang Du Văn, dường như hiểu ra điều gì.
Một tay vung tới, Giang Du Văn lập tức bị túm đến.
Trong bốn người, nhìn Giang Du Văn có vẻ là tốt nhất.
“Hôm nay mạng đã rơi vào tay ngươi, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa”.
Giang Du Văn lúc này nhìn Tần Ninh, hung ác nói: “Muốn chém muốn giết thì tùy”.
Tần Ninh nghe vậy thì chỉ cười: “Ta tốn bao nhiêu sức như vậy để bắt các ngươi lại là vì muốn giết các ngươi sao?”
“Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy, ba trưởng lão của tam đại gia tộc, cũng là cao thủ Thánh Hoàng, lại tập sát thiên kiêu thiên phú nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317285/chuong-5036.html