Nghe thấy hắn nói như vậy, Viêm Như Ngọc hét to: “Năm phương thánh cảnh của các ngươi đều đã bị Tần Ninh tiêu diệt rồi”.
Viêm Như Ngọc vừa nói xong, năm người liền cảm thấy thật bất ngờ.
Tần Ninh cười nói: “Từ trước đến nay, thái độ của ta đối với việc hợp tác cùng Ma tộc vẫn không hề thay đổi, nếu không thì năm đó, năm người các ngươi cũng sẽ không phải chết”.
Tới phiên tất cả thành viên của Ma tộc đều phải kinh ngạc.
Tần Ninh quá ngang ngược.
Ta giết các ngươi!
Giết con cháu của các ngươi.
Như vậy đã đủ ác độc chưa?
Vẫn chưa đủ!
Sau khi ta giết các ngươi, ta còn muốn lợi dụng các ngươi, hơn nữa ta sẽ thoải mái mà nói cho các ngươi biết rằng ta muốn lợi dụng các ngươi.
Để một người như vậy trở thành kẻ địch của mình, rất khó làm cho người ta không cảm thấy hoảng sợ.
“Ngự Thiên Thánh Tôn, cớ sao phải làm đến mức này…”, sắc mặt Linh Vũ Vân Tiêu đầy đau khổ.
“Vì sao phải làm tới mức này?”
Tần Ninh nói một cách lạnh lùng: “Muốn biết vì sao phải không?”
“Năm đó ta từng nói với các ngươi rằng không được hợp tác với Ma tộc, các ngươi không chịu nghe ta, các ngươi giả mù giả điếc”.
“Đồ đệ mà ta yêu thương nhất, Ôn Lưu Giang biết được các ngươi cấu kết với Ma tộc, năm gia tộc nhà các ngươi vì muốn che giấu chuyện này nên đã ra tay sát hại đồ đệ của ta”.
“Ta vốn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317119/chuong-4870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.