Nhưng mà vào giờ phút này, không ai có thể cho bọn họ một câu trả lời được.
“Các ngươi…”
Đoạn Thiên Khôn nhìn về phía trước, thốt lên đầy kinh ngạc: “Huyết Ma, Viêm Ma, Dạ Ma, Mị Ma…”
“Chính là các ngươi!”
Tuy rằng bình thường Mặc Vân Nhất Ngôn cũng ít khi nói chuyện nhưng vào lúc này hắn ta cũng phải nói với vẻ đầy ngạc nhiên: “Viêm Như Ngọc... Huyết Âm Phục... Các ngươi... đều đã thành Thánh Đế rồi sao!”
“Chẳng phải là… năm người các ngươi… vốn sắp mất hết…”
Viêm Như Ngọc cũng tỏ vẻ bất ngờ.
“Chắc chắn là nhờ vào thủ đoạn của Ngự Thiên Thánh Tôn!”, Dạ Túy Mộng quát to.
Ngự Thiên Thánh Tôn?
Nghe thấy vậy, sắc mặt của năm vị lão tổ thay đổi ngay lập tức.
“Ngự Thiên Thánh Tôn? Ngự Thiên Thánh Tôn vẫn còn sống sao!”, Đoạn Thiên Khôn vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.
“Chính là hắn!”
Tất cả bọn họ đều chỉ về phía Tần Ninh.
Vào giờ phút này, sắc mặt của năm vị lão tổ lộ rõ vẻ khiếp sợ.
“Là hắn sao?”
Nhớ năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn dựa vào cảnh giới Thánh Tôn mà vang danh khắp thánh vực Thiên Hồng, rồi ngay sau đó hắn lại nhanh chóng tiến vào cảnh giới Thánh Đế, đuổi giết năm người bọn họ, chính nhờ vậy mà danh tiếng của hắn càng được lan xa!
Nhưng mà người thanh niên tên Tần Ninh đang đứng ở trước mắt bọn họ…
Xảo Vân Đóa bỗng nhiên chen lời: “Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hơn một vạn năm đã trôi qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317118/chuong-4869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.