Một tia lực hồn phách xâm nhập vào trong cơ thể Dương Thanh Vân, xem xét thấy cơ thể hắn ta cũng không bị thương nghiêm trọng, Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mà giờ phút này, bên trong nhà giam, Dương Thanh Vân hé mở hai mắt, đôi môi khô khốc khẽ thì thào.
“Sư tôn!”
Dương Thanh Vân nhìn thấy Tần Ninh, muốn đứng dậy hành lễ.
“Đã thành cái dạng này rồi còn muốn hành lễ cái gì?”, Tần Ninh cười khổ nói.
“Sư tôn, Nhân Nhi nàng ấy…”
“Ta ở đây!”
Tiên Nhân tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Thanh Vân, nước mắt đảo quanh tròng mắt: “Ta ở đây, Thanh Vân…”
Tuy rằng từ trước đến nay, cô ta không cho Dương Thanh Vân sắc mặt tốt, vẫn luôn cảm thấy bản thân mình bị cướp đến.
Nhưng mà Dương Thanh Vân là phu quân của cô ta, là người mà cô ta yêu nhất.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Dương Thanh Vân, trong lòng Tiên Nhân phu nhân cảm thấy vừa đau đớn lại vừa áy náy.
Nếu không phải do cô ta, Dương Thanh Vân cũng sẽ không thành ra thế này.
Tần Ninh mở miệng nói: “Không sao, mỗi lần sư tôn đều đến vô cùng đúng lúc, phải không?”
Dương Thanh Vân khẽ mỉm cười.
Hai tay hắn ta hơi nâng lên, nhưng phía bên tay trái trống rỗng, lúc này, trông có vẻ trống trải.
“Đồ nhi không giúp đỡ được cho sư tôn cái gì, ngược lại còn luôn gây phiền phức cho sư tôn…”
“Nói nhảm”.
Tần Ninh nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316704/chuong-4455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.