Chuyến hành trình ở Đại Tề đến đây là chấm dứt.
Đám người Giản Bác lòng vui như nở hoa.
Vào thời khắc này, Tề Đô, trên tường thành.
Tề Phi Vân nhìn về hướng đoàn người Tần Ninh rời đi đã khuất bóng, lẩm bẩm nói: "Phái nhiều Thiên Thánh thiết lập mối giao hảo với Thánh Thú sơn và phải luôn chú ý tới chuyện của nơi đó!"
"Nếu Tần công tử cần, chúng ta kịp thời có mặt, chắc là người sẽ vừa lòng".
Thánh chủ Tề Hạo gật đầu tán đồng.
"Sự trở về của vị cao nhân này có liên hệ chặt chẽ đến Thánh Thú tông, lẽ nào... là người đó sao?"
"Người đó ư?"
Lúc này, Tề Hạo ngẩn người ra.
Hắn ta đương nhiên biết phụ thân mình đang nhắc đến ai.
Năm xưa, tiếng tăm của người nọ cao ngất trời, không ai sánh bằng, Ngự Thiên Thánh Tôn.
Nếu như vị cao nhân giúp Tề gia chính là người nọ...
Vậy kia quả thật là phúc lành trời ban cho Tề gia.
Cho dù Tần Ninh bây giờ mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm.
Nhưng tương lai thì sao?
Một vị ngự thú sư vô cùng hùng mạnh lựa chọn chuyển thế đầu thai là vì điều gì chứ?
Chắc chắn là bởi vì khi đầu thai sống lại, hắn tuyệt đối sẽ còn mạnh hơn trước kia, cho nên mới có thể làm thế!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là vị lão tổ khai sơn của Thánh Thú tông ấy, năm xưa được người đời tôn kính gọi là Ngự Thiên Thánh Tôn.
Khi ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316675/chuong-4426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.