Tiếp theo, chỉ thấy từng luồng khí lạnh bốc lên từ trong cái giếng.
Từng luồng thánh lực trong lòng bàn tay Tần Ninh dần ngưng tụ thành thánh văn, tập hợp ở bốn phía quanh giếng.
Một tiếng rầm bỗng vang lên.
Tần Ninh nhẹ nhàng lấy tay ra khỏi giếng.
Đồng thời trong tay cũng xuất hiện thêm một cái quạt.
Cái quạt trông vô cùng mộc mạc, làm bằng giấy thường, hơn nữa cây tre trên đó nhìn cũng ảm đạm, buồn tẻ.
Cả cái quạt tạo cho người ta một cảm giác, tầm thường!
Lúc này, Tần Ninh cầm cái quạt giấy, rồi nhẹ nhàng mở ra, bàn tay khẽ đung đưa, cái quạt khe khẽ phe phẩy, một làn gió êm dịu từ từ thoảng qua.
Thế nhưng, nhiệt độ trong đình viện hiện tại dường như giảm xuống đến mấy độ, một dòng khí tức rét lạnh như băng xâm nhập vào trong cơ thể.
Vào giờ phút ấy, hai người Tề Hạo và Tề Phi Vân cũng cảm giác được có gì đó không tầm thường.
Cái quạt giấy này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Năm xưa ta được tiểu thư Tề gia các ngươi cứu giúp, khi dưỡng thương ta đã tạo ra cái quạt giấy này, vốn dĩ định tặng cho Tề gia các ngươi".
"Nhưng do ta đang bị thương nên cái quạt này cũng chưa được hoàn thiện, nên đặt trong cái giếng cổ này để bảo dưỡng nó suốt tám vạn năm!"
"Mãi cho đến hôm nay, nhưng người ta định tặng đã qua đời".
"Ta đành mang cái quạt này đi thôi".
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316674/chuong-4425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.