Tần trần bình tĩnh nói: “Việc cấp bách bây giờ là xem thử có thể làm cho Tề Bác sống lại hay không, những chuyện khác để đó tính sau”.
“Vâng!”
Tần Ninh nhìn Tề Bác, hắn nói khẽ: “Tiểu tử này, trong lòng hắn ta không muốn sống nữa…”
Hắn có thể cảm giác được rằng tuy chính hắn hao hết tâm tư tụ ba hồn bảy phách của Tề Bác lại, nhưng mà hồn phách trong thân thể Tề Bác vẫn cứ ra sức hỗn loạn.
Việc này cứ kéo dài khiến cho hồn phách của hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng.
May mắn thay, Linh Hỗn Thần Thiết trong từ đường Khánh Vương phủ lại là vật bất phàm, cứu Tề Bác, ắt không thành vấn đề.
Đêm dần khuya, mặt trăng tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời đầy sao.
Trong phòng, Tần Ninh cầm một cây gậy sắt, không ngừng bổ sung hồn lực và phách lực.
Nhịp thở của Tề Bác cuối cùng đã dần ổn định trở lại.
"May mắn là có Linh Hỗn Thần Thiết, nếu không thì có là thần tiên hạ phàm cũng bó tay".
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, thở ra một hơi rồi nói: "Giờ đợi hắn ta tỉnh dậy đi!"
"Tổ sư thúc!"
Đến bây giờ, Tấn Triết không nhịn được nữa bèn hỏi: "Liệu có thể giữ được thần trí không?"
Khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn ở chung với tên ngốc Tề Bác đó, lâu ngày tất sẽ sinh ra một chút tình cảm.
Con người hắn ta có hơi ngốc nghếch.
Bây giờ lại đột ngột gặp phải biến cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316612/chuong-4363.html