“Tề Hồn thúc thúc… Những người đó… Không cần thiết phải để lại làm gì chứ?”, ánh mắt Tề Diệp mang theo sự sắc bén.
Tề Hồn khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, một đám cường giả chém tới.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
Một loạt thủ đoạn hung tàn vừa xuất hiện, mấy trăm người đồng loạt từ bỏ chống cự.
Tề Diệp mỉm cười, nói: “Như vậy trông có vẻ thoải mái hơn nhiều”.
“Nếu đã như thế, các vị, chúng ta hãy trở về Khánh Vương quận, tìm đầu sỏ là đôi tỷ đệ kia, giết bọn chúng đi!”
Lúc này, tâm trạng của Tề Diệp đang rất tốt.
Vốn dĩ dù Tề Khánh có chết thì người kế thừa Vương vị cũng là Tề Phương Vũ.
Nhưng mà hắn ta thức tỉnh Thiên Luân Thánh Nhân thể nên đã lọt vào mắt xanh của thất hoàng tử.
Cho nên cái vương vị mới đã thuộc về hắn ta.
Giờ phút này, Tề Diệp giống như chim sẻ bay lên cành cao thành phượng hoàng.
Khánh Vương quận!
Hôm nay đã thay chủ!
“Quay về Khánh Vương quận, tru sát nịnh thần!”
Tề Diệp vung tay lên, nói năng đầy khí phách.
Phía trước, là quang cảnh vinh quang!
Không lâu nữa đâu, Tề Diệp, hắn ta sẽ trở thành người tỏa sáng rực rỡ nhất ở thánh quốc Đại Tề.
Tề Hồn thấy cảnh đó, ánh mắt ông ta chợt lóe sáng.
Lúc này, Tề Ngọc Phong đi về phía phụ thân của mình.
“Cha…”
Tề Ngọc Phong nói khẽ: “Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316610/chuong-4361.html