Mà khi Tần Ninh vừa dứt lời, trên mặt tấm bia đá bên phải kia lúc này xuất hiện một hàng chữ.
Một hàng chữ vặn vẹo.
Làm người không bằng làm thú!
Làm Giảo không bằng làm chó!
Hai tấm bia đá lúc này ầm ầm ghép lại cùng một chỗ.
Mà giờ khắc này, sơn cốc trải ra một con đường lớn.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn ba người, nói: "Hiện tại, các ngươi biết ta là ai chưa?"
Vào giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa quay sang nhìn nhau.
Sau đó, ba người bịch bịch quỳ rạp xuống đất.
"Tổ sư thúc!"
"Tổ sư thúc!"
"Tổ sư thúc!"
Ba người cung kính bái đại lễ.
Nghe được tiếng hô này, Tần Ninh suýt thì phụt máu.
"Người chắc chắn là tổ sư thúc".
Giản Bác chắc nịch nói: "Không ngờ rằng lão tổ tông lại nói cho người biết bí mật này, trong khi lại không thèm nói cho sư tổ biết, xem ra người còn được lão tổ tông sủng ái hơn cả sư tổ".
"Đúng vậy, tổ sư thúc, con tình nguyện bái người làm sư phụ, học tập phép ngự thú!"
"Con cũng muốn!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh thật sự không muốn nói thêm câu nào.
Hắn đứng bình tĩnh tại chỗ, sau một hồi lâu thì thản nhiên nói: "Chờ sư tổ của các ngươi trở về rồi nói sau".
Ba người nghe vậy, thần sắc vui mừng.
Có hi vọng!
Tổ sư thúc nói như vậy, chứng minh trong lòng người cũng nhìn trúng thiên phú trác tuyệt của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316559/chuong-4310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.