Giờ phút này Tần Ninh quát khẽ một tiếng, sắc mặt tái xanh.
Ba người nhìn thấy Tần Ninh tức giận liền dừng việc cãi nhau lại.
"Tần tổ sư thúc đừng tức giận, ba người chúng ta mất chừng mực, tổ sư thúc đừng tức giận", Giản Bác vội vàng nói.
"Tổ em gái ngươi!", Tần Ninh không nhịn được quát.
Tổ em gái ngươi?
Xưng hô kiểu gì vậy?
"Tổ em gái ngươi sư thúc?", Tấn Triết run rẩy nói.
"..."
Tần Ninh đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Một hồi lâu sau, Tần Ninh không ngừng tự an ủi mình.
Không thể giận dữ.
Giận dữ với ba tiểu bối sẽ ảnh hưởng đến thân phận, ảnh hưởng đến thân phận...
Thế nhưng hắn thật sự rất muốn giết người!
"Các ngươi không biết ta là ai, ta không trách các ngươi!", một lát sau Tần Ninh mới nói: "Chỉ là tiếp theo, ta sẽ có thể chứng minh cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai".
Nghe hắn nói vậy, ba người đều ngẩn người.
Không phải là đồ đệ thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn sao? Không phải tổ sư thúc của bọn hắn sao?
Chẳng lẽ nhận nhầm?
Giờ phút này, Tần Ninh đứng vững.
Bia đá phía bên phải đang lóe sáng.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ba người các ngươi có biết đây là đâu không?"
"Đương nhiên biết", Giản Bác mở miệng nói: "Chỗ ở của lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó".
"Không sai".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngự Thiên Thánh Tôn mất tích, nơi đây đã bị phong ấn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316558/chuong-4309.html