Đợi thấy rõ người thanh niên trước mắt, Phong Vô Cực cũng thả lỏng cảnh giác.
“Cha, hắn…là người trên thuyền Dương Phong!”, Phong Dương kinh ngạc thốt lên.
Phong Vô Cực cũng không nóng nảy.
“Tiểu huynh đệ, ban đêm trên thánh hà Thiên Hồng rất nguy hiểm, cảnh giới Địa Thánh như ngươi chạy lung tung như vậy, nếu như đụng phải thánh thú cấp năm nhàn rỗi đi dạo…sẽ chết không tìm được xương cốt!”
“Uy hiếp ta làm gì?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta cũng không có làm cái gì, chỉ là ban đêm tĩnh mịch, một mình cô đơn nhàm chán nên ra ngoài đi dạo, vừa vặn nhìn thấy mấy người đang chuẩn bị nhặt xác thánh thú của mình mà thôi…”
“Ngươi muốn chết!”
Nghe được những lời này, Phong Dương lập tức hiểu ra.
Chuyện Bát Dực Liệt Dương Giao chết, chỉ sợ có quan hệ rất lớn với người thanh niên trước mắt này.
Ầm…
Một âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Trong cơ thể Phong Dương, bộc phát ra từng lốc xoáy, thổi quét về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cũng vung tay lên, trong tay ngưng tụ kiếm khí.
Đoạt Phách Lôi quyết – Lôi kiếm!
Trong chớp mắt, lôi kiếm quay cuồng, kiếm khí gào thét.
Ầm…
Không khí và sức mạnh sấm sét va chạm.
Mặt sông bị tung lên, bộc phát ra từng tiếng gầm rú.
Mà giờ phút này, thân thể Phong Dương cũng rút lui, sắc mặt tái nhợt.
Ngược lại, Tần Ninh đứng trên mặt sông, sắc mặt bình tĩnh.
“Vừa mới nói mấy câu đã ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316532/chuong-4283.html