“Quý cũng có đạo lý của quý!”
Nhan Như Hoạ cười nói: “Mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt”.
“Tần công tử, trước hết mọi người cứ đi nghỉ ngơi đi”.
Tấn Triết cười nói: “Ba ngày sau là có thể đến khu vực Thánh Hà, chỗ ở của Thánh Thú Sơn, đến lúc đó chúng ta sẽ rời thuyền”.
“Được!”
Bốn người trở về phòng của mình.
Tấn Triết nhìn về phía Tề Bác, mỉm cười nói: “Tiểu Tề vương gia cũng đừng có ý định bỏ chạy, độc tố trong cơ thể của ngươi còn chưa được loại trừ, chạy trốn có thể sẽ mất mạng đấy”.
“Không dám không dám”.
Tề Bác lập tức mỉm cười nói.
Tấn Triết nhếch miệng cười, cũng không trực tiếp trở về phòng mình.
Toàn bộ con thuyền được chia thành ba tầng.
Tầng dưới cùng là phòng dành cho khách, tầng giữa là nơi ăn uống và một số chỗ công cộng.
Còn tầng trên cùng là đại sảnh.
Bên ngoài đại sảnh chính là boong thuyền.
Giờ phút này, Tần Triết đi đến tầng giữa, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng.
Chỉ là, ngay sau khi đi đến trước cửa một căn phòng ở tầng giữa, chút lạnh lùng kia bị nụ cười đê tiện che lấp.
Phụ nữ! Một đám phụ nữ trang điểm xinh đẹp!
“Đại gia, vào chơi!”
Tú bà là một người phụ nữ trung niên trang điểm diêm dúa, lắc lắc cơ thể lôi kéo Tấn Triết, khuôn mặt mỉm cười nói.
“Đến đây, đến đây!”
Tấn Triết cười hề hề giống như một tên trộm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316517/chuong-4268.html