Hương vị của các loại cá, tôm lạ lùng này thật là hấp dẫn.
Bốn người ăn cơm xong, Nhan Như Họa nhận lấy hồ lô rượu của mình, lắc lắc, cô ta có chút hài lòng.
“Tính tiền!”
Tề Bác rất hiểu chuyện, hắn ta đón lấy tiểu nhị, chủ động đi tính tiền.
“Chào các vị, tổng cộng là mười bảy vạn thánh thạch ạ”.
Tề Bác nghe vậy bèn gật đầu, nói: “Ừ, được, mười bảy… hả? Vạn?”
Tiểu nhị của quán rượu gật đầu ngay lập tức.
“Ngươi đang trêu ta phải không?”
Lúc này, Tề Bác cũng tỏ vẻ hung ác, hắn ta nói: “Ngươi thật sự xem ta là tên ngốc hả? Bữa cơm này cùng lắm là mấy ngàn thánh thạch thôi, mười bảy vạn? Quá đáng lắm?”
Tên tiểu nhị kia cũng bày ra vẻ khó xử, nói: “Cơm không quý nhưng mà rượu quý mà!”
“Rượu trong hồ lô của vị khách kia chính là một nửa số rượu ngon mà chúng ta cất giữ lâu nay, tổng cộng là mười sáu vạn một ngàn thánh thạch”.
Nghe thấy vậy, mặt Tề Bác đờ đẫn, hắn ta xoay người lại nhìn Nhan Như Họa.
Nhan Như Họa bĩu môi nói: “Không gian trữ vật là hồ lô đựng rượu, không được à? Bằng không ngươi nghĩ rằng mỗi ngày ta uống cái gì trong hồ lô hả, chẳng lẽ là rượu không khí à?”
Sắc mặt của Tề Bác điêu tàn, hắn ta không dám phản bác, vội trả thánh thạch.
Quá độc ác, thật là quá độc ác!
Nếu như cứ đi theo ba người này như vậy, không bao lâu nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316516/chuong-4267.html