"Các ngươi không muốn thì thôi, đừng giết ta".
Tiểu vương gia Tề Bác giờ phút này uất ức nói.
Tần Ninh nghe đến lời này thì hơi híp hai mắt.
"Đừng giết hắn ta vội!"
Tần Ninh phất tay nói: "Hạ độc rồi trông giữ, xử lý xong việc ở Thanh Châu thì thẩm vấn hắn ta tiếp!"
Tần Ninh nghĩ rất đơn giản.
Nếu Tề Bác có mối quan hệ với Ma tộc, chỉ cần cẩn thận thẩm vấn có khi còn tìm ra được manh mối.
Nếu không phải mà giết luôn thì khác nào giết nhầm người.
Còn bốn tên hộ vệ bị giết... Dù sao cũng không phải hắn giết.
Hắn cũng chẳng ưa gì các dáng vẻ khinh người hợm hĩnh đó.
Tề Bác giờ phút này mới thở ra được một hơi.
Nhưng ngay sau một khắc, một đôi răng rắn đã chạm vào cổ hắn ta, Tề Bác chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, hai mắt long sòng sọc, đầu cắm xuống.
Nhan Như Họa liếc qua Tấn Triết, nói: "Đám Ma tộc kia cũng rất khó đối phó, giao cho người coi như là bù đắp cho sự đến muộn, nếu không con sẽ đi mách sư tôn đời thứ sáu!"
"Không thành vấn đề!"
Tấn Triết sảng khoái đồng ý.
Giờ khắc này, ánh mắt Nhan Như Họa mang theo vài phần lười biếng.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Tần Ninh giờ phút này cũng không nói thêm gì, phi thân xuống một tòa lầu các.
Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương vẫn đang ra sức giết địch.
Mà đám người còn lại cũng giận dữ xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316499/chuong-4250.html