"Tiểu Họa Họa, con nói xem nên xử trí năm người này như thế nào?"
Tấn Triết giờ phút này cười hề hề.
"Giết!"
Nhan Như Họa nói, mặt không đổi sắc.
"Đừng, đừng mà, đừng mà!"
Tiểu vương gia Tề Bác lập tức nói: "Chúng ta có hiểu lầm thì giải thích cho nhau là được rồi, xin đừng giết chóc mà tạo nghiệp làm gì!”
"Tạo nghiệp cái con mẹ ngươi!"
Nhan Như Họa mắng: "Nếu lão khốn kiếp Tấn Triết không đến, ta chẳng phải đã bị người của ngươi giết chết rồi?"
Tấn Triết nghe đến lời này, sắc mặt hơi run rẩy.
Lão khốn kiếp… Gọi như vậy ngay trước mặt nhiều người thế này thì không tốt lắm đâu?
Nhưng vì đuối lý cho nên hiện tại Tấn Triết cũng không tiện nói thêm cái gì.
Giờ khắc này, Nhan Như Họa khẽ nói: "Giết sạch đi".
"Ngươi dám!"
Tề Tu giờ phút này gầm thét lên: "Tiểu vương gia Tề Bác chính là con trai của Tề Khánh vương gia đến từ thánh quốc Đại Tề, ngươi dám..."
Phốc... Tề Tu còn chưa nói xong thì U Minh Vương Xà đã xông tới cắn hắn ta.
Thân thể Tề Tu dần dần biến thành màu đen, cứng ngắc, khí tức dần dần biến mất...
Chết!
U Minh Vương Xà khó chịu nói: "Ồn ào quá".
Nhan Như Họa phủi tay nói: "Ừ, giết cả đi!"
Giờ phút này, ba người khác xông lên ngăn trước mặt tiểu vương gia Tề Bác, bộ dạng như gặp phải kẻ địch.
"Làm thịt đã rồi tính".
U Minh Vương Xà giờ phút này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316498/chuong-4249.html