Hiện tại, Thạch Cảm Đương chả buồn quan tâm khí với thế cái gì.
Đánh không lại mà còn không nhận thua thì khác nào muốn chết?
Dù sao thua thì vẫn còn… Tần Ninh cơ mà.
Hiên Viên Anh giờ phút này còn chưa tiêu tan lửa giận.
Bị Thạch Cảm Đương ép đến mức này, thế mà cái tên khốn đó… lại nhận thua.
Vừa muốn xuất thủ thì đã có một người xuất hiện, nắm chặt cánh tay của Hiên Viên Anh, từ từ nói: "Dừng tay!"
Khâu Sóc nhìn Hiên Viên Anh, thần sắc bình tĩnh.
Thánh lực trong cơ thể Hiên Viên Anh giờ phút này dần khôi phục lại bình tĩnh.
Thạch Cảm Đương đau đến nhe răng trợn mắt, đi đến chỗ Tần Ninh nói: "Sư tôn, đánh không lại".
"Không sao".
Tần Ninh cười nói: "Ta biết vì sao ngươi lại thua rồi".
"Sư tôn...", Thạch Cảm Đương lại thấp giọng nói: "Người có thể truyền cho con thêm một hai môn thánh quyết không. Người truyền cho sư nương thế nào thì cũng làm cho con như thế!"
"Một thánh quyết thì uy lực yếu quá!"
Vân Sương Nhi nghe được lời này thì đỏ mặt.
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương, từ từ nói: "Ngươi nằm mơ!"
Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ.
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía Hiên Viên Anh đang rời khỏi võ trường.
"Thôi, đừng nhụt chí, ngươi đánh không lại hắn ta là có nguyên nhân cả, còn nguyên nhân là gì thì chút nữa ngươi liền biết!"
Tần Ninh hơi nhếch khóe miệng.
Vân Sương Nhi giờ phút này nói: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316433/chuong-4184.html