Hôm nay, Thiên Hạc lâu sắp xếp một võ trường bên trong chỗ ở của đệ tử Đại Nhật Sơn.
Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần đang tập luyện với nhau.
“Sư tôn của đệ cả ngày không tu hành, nếu như gặp được người mạnh hơn thì biết làm thế nào?”
Dương Tam Tuần dò hỏi.
“Hẳn là đến nơi thi đấu rồi đột phá, dù sao thì sư tôn ta cũng thường xuyên làm loại chuyện này”.
Thạch Cảm Đương tuỳ ý nói.
Đến nơi thi đấu đột phá?
Khóe miệng Dương Tam Tuần giật giật.
Đệ cho là chuyện này đơn giản giống như ăn cơm uống nước sao?
Đói bụng thì ăn no, khát nước thì uống đã?
Đây chính là đột phá cảnh giới, võ giả nói đột phá là có thể đột phá hay sao?
Thạch Cảm Đương thực sự không nghĩ nhiều.
Người khác có thể không làm được.
Nhưng mà Tần Ninh…quỷ mới biết được!
“Ai, thật hâm mộ Vân Sương Nhi!”
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương dừng tay, nhìn về phía xa xa.
Ở một bên khác, Tần Ninh tự mình chỉ dạy Vân Sương Nhi.
“Đệ hâm mộ cái gì?”
Dương Tam Tuần không nhịn được nói: “Ta thấy không phải là mỗi ngày sư tôn của đệ đều chỉ dạy cho đệ sao?”
Giờ phút này, ánh mắt Thạch Cảm Đương nhìn Dương Tam Tuần giống như nhìn một kẻ ngốc.
"Có thể giống nhau sao?
Có thể giống nhau sao?"
Thạch Cảm Đương không được nhịn bác bỏ: "Sư tôn ta dạy bảo ta toàn là đánh đánh đánh, mắng mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316380/chuong-4131.html