Không ngờ là Tần Ninh lại thắng một cách sạch sẽ lưu loát như vậy.
Giờ phút này, bên canh sơn chủ Dương Nhất, một ông lão tóc trắng nhìn về phía sơn chủ Dương Nhất, chắp tay nói: “Lúc trước lão hủ còn nghi ngờ sơn chủ cho Dương Tam Tuần đặc quyền, thiên vị người nhà làm rối loạn quy củ, lão hủ thật hổ thẹn!”
“Sơn chủ tự có kế sách của mình, ta không thể nào bì kịp, lão hủ thực sự…hổ thẹn trong lòng”.
Nghe được những lời này, sơn chủ Dương Nhất ngẩn người.
Kế sách?
Kế sách cái rắm! Trong lòng ông ta thầm toát mồ hôi hột.
“Trưởng lão Nhạc Tường nói quá lời!”
Sơn chủ Dương Nhất cười lớn nói: “Người tên Tần Ninh này tuy rằng chỉ là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn nhưng quả thật là thực lực không tồi, lần này, Đại Nhật Sơn chúng ta coi như là có con bài chưa lật!”
Các đệ tử khác khi nhìn thấy Tần Ninh chỉ có cảnh giới Thánh Nhân tam hồn chỉ sợ là sẽ khinh thường Tần Ninh.
Nhưng một khi Tần Ninh ra tay thì sẽ mang đến một bước ngoặt lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng sơn chủ Dương Nhất không nhịn được mà vui vẻ.
Lần đấu võ Thanh Châu này, hẳn là rất thú vị nhỉ?
Nếu như Đại Nhật Sơn có thể nhiều thêm mấy người mới trên Thanh Long Bảng, cho dù không đạt được hạng nhất, nhưng có thể làm suy yếu một số địa vực thì cũng rất đáng giá!
“Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác nữa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316351/chuong-4102.html