Mà ngay sau đó, mọi người có thể nhìn thấy dòng khí vô hình kia dường như là đánh thẳng vào phía trước Dương Trùng.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Dương Trùng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi về sau, toàn thân xuất hiện từng vết máu.
Một chiêu, đã thua!
Giờ phút này, các đệ tử xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Thêm cả các trưởng lão cũng sợ hãi không thôi.
Tuy rằng Vân Sương Nhi là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhưng sức mạnh có thể đạt được đến tầm này cũng đã cực kỳ khủng bố.
“Không hổ là đồ đệ mà các vị lão tiền bối đắc ý…”, một trưởng lão có mái tóc trắng xoá tán thưởng nói.
Sơn chủ Dương Nhất cũng không mở miệng.
Thánh quyết mà Vân Sương Nhi thi triển quả thực là có uy lực không tầm thường, nhưng mà ông ta có thể nhìn ra, thứ phi thường hơn chính là sức mạnh mà Vân Sương Nhi nắm trong tay.
Hơn nữa, dường như trong cơ thể Vân Sương Nhi, sự biến hoá của sức mạnh cũng vô cùng độc đáo.
Cảm giác đó không thể miêu tả thành lời.
Dù sao thì từ khi Vân Sương Nhi tiến vào trong Đại Nhật Sơn, vẫn luôn được mấy vị kia của Đại Nhật Sơn chăm sóc, ông ta thật sự không biết, rốt cuộc là Vân Sương Nhi học được những gì.
Đúng lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì đột nhiên, một tiếng ầm khác lại vang lên.
Bên kia sơn cốc, một dáng người bay lên, rồi ầm một tiếng, đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316350/chuong-4101.html