Tề Thải Nguyệt phất tay nói: “Tạm thời vết thương vẫn chưa hồi phục được, về tông môn rồi hẵng nói, còn chuyện bị đuổi giết… Quá bình thường!”
Tề Thải Nguyệt xem thường nói: “Thân là đệ tử Đại Nhật Sơn, được ưu đãi hơn người bình thường này. Ở vùng đất Thanh Châu Tây Vực này, thân phận đặc biệt, thánh bảo tu hành trên người, đều nhiều hơn người bình thường chút, dĩ nhiên sẽ bị người khác mơ ước…”
“Nhưng đây cũng coi như một loại rèn luyện đối với chúng ta, ai ai cũng vui vẻ”.
Điểm này, đúng là không tệ.
Cứ luôn được tông môn che chở, rất khó mà trưởng thành được.
Đệ tử Đại Nhật sơn ra ngoài rèn luyện, bị đuổi giết, nếu chết thì đáng tiếc lắm, nhưng người sống đều là đệ tử tinh nhuệ của Đại Nhật Sơn.
Tề Thải Nguyệt dẫn đường, ba người cùng đi.
Dọc đường đi, ba người gặp phải một ít người không có mắt. Nhưng Thạch Cảm Đương thả ra khí tức cảnh giới Địa Thánh tam phách, những người đó bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, chật vật chạy trốn.
Trên toàn bộ vùng đất Thanh Châu, cảnh giới Địa Thánh đều gọi là cường giả.
Cảnh giới tam phách lại không yếu.
Phải biết rằng, trong những thế lực xưng bá một phương như Đại Nhật Sơn, Thiên Hạc lâu, sơn chủ, lâu chủ cũng chỉ cao nhất là cảnh giới Địa Thánh thất phách mà thôi.
Những người ở cảnh giới tam phách, hoặc mang cấp bậc trưởng lão trong những thế lực này, hoặc là những đệ tử kiệt xuất đứng đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316330/chuong-4081.html