Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Chúng ta đều là đệ tử Đại Nhật Sơn, các ngươi đuổi giết đệ tử Đại Nhật Sơn, không sợ bị Đại Nhật Sơn giết sao?”
Nghe vậy, Lâm Củng sửng sốt.
“Các ngươi không phải là đệ tử Đại Nhật Sơn!”
Lâm Củng lạ cười nói: “Hai vị này, nữ tử này hại người, chúng ta giết nàng, cũng coi như là thay trời hành đạo!”
“Sao ngươi biết, hai chúng ta không phải là đệ tử Đại Nhật Sơn?”
Tần Ninh mỉm cười, vẫy tay.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tấm lệnh bài.
Nhìn thấy tấm lệnh bài ấy, mặt Lâm Củng biến gắt, gã không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
“Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đã quấy rầy rồi”.
Nói xong, Lâm Củng lập tức xoay người rời đi.
Mấy người sau lưng vội vàng đuổi theo.
Lúc này, thầy trò Tần Ninh và Thạch Cảm Đương nhìn nhau, đều có chút mờ mịt.
Chuyện gì thế?
Tần Ninh chỉ cầm ra một tấm lệnh bài, thuận miệng nói một câu thế thôi, lại trực tiếp dọa đám người Lâm Củng bỏ chạy sao?
“Tấm lệnh bài này… Có lai lịch lớn lắm sao?”
Thạch Cảm Đương khó hiểu nói.
“Có lẽ vậy!”
Tần Ninh nhìn nữ nhân kia, nói: “Nếu tỉnh thì đừng giả bộ hôn mê nữa!”
Lúc này, hai mắt nữ tử dần mở ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng có thêm mấy phần huyết sắc.
Mà ở bên kia.
Sắc mặt Lâm Củng trắng bệch.
“Lâm đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316328/chuong-4079.html