Liễu Như Thị nghe thấy lời này thì nhíu mày.
Tần Ninh thật sự coi chỗ mượn tạm của Nguyên gia thành vườn hoa nhà hắn ư?
Chỉ là Liễu Như Thị cũng không thèm để ý đến điều đó.
Bà ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của con gái mình, về phần những chuyện này, Nguyên Mậu Phong, Nguyên Mậu Minh sẽ giải quyết, không tới lượt bà ta quan tâm.
Liễu Như Thị dẫn mấy người Nguyên Thanh Hạm đi theo Tần Ninh vào sân sau.
Sân trước có không ít người của Nguyên gia.
Chỉ là giờ phút này, mấy người Tiên Vô Tận, Huyền Chấn lại không hề e ngại.
Dù sao, bây giờ Ly Tâm Lăng là Thánh Nhân.
Bọn họ cũng có một Thánh Nhân ở cạnh trong thành Nguyên Gia này, vậy còn sợ cái gì nữa?
Dù Thánh Nhân này cũng không có thực lực mạnh bằng Thánh Nhân của Nguyên gia.
Nhưng đó cũng là Thánh Nhân!
Sân sau.
Bên ngoài gian phòng, Tần Ninh nhìn về phía hai mẹ con Liễu Như Thị và Nguyên Thanh Hạm.
“Đi cả vào sao?”
“Ừm!”
Liễu Như Thị nói thẳng.
Bà ta cũng không yên tâm để con gái mình và Tần Ninh, cô nam quả nữ ở chung một phòng.
“Mẹ, không cần...”, giờ phút này lại khuôn mặt Nguyên Thanh Hạm đỏ rực như quả táo, vội vàng nói: “Rất nhanh sẽ kết thúc, mẹ đừng đi vào!”
Vốn dĩ đã rất xấu hổ, có mẹ ở bên cạnh sẽ càng lúng túng hơn! Liễu Như Thị còn muốn nói điều gì đó, nhưng Nguyên Thanh Hạm lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316167/chuong-3918.html