“Ly Tâm quyết của gia tộc Ly Tâm ngươi đủ để chống đỡ ngươi tu hành đến tu vi Địa Thánh đỉnh cao, không thể bỏ lỡ”.
Ly Tâm quyết đã khắc vào trong đầu Ly Tâm Lăng thông qua mười mấy vị lão tổ rồi.
Ly Tâm Lăng hiểu ra điều này có ý gì.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tiếp theo ngươi không được vội vã tăng cảnh giới, ổn định cảnh giới mới là quan trọng”.
“Vâng!”
Tần Ninh khoát tay ra hiệu Ly Tâm Lăng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
“Ăn cơm cho thật ngon, ăn cơm xong thì hãy đổi bảng hiệu bên ngoài cửa, đây là Ly Tâm phủ, không phải Nguyên phủ!”
“Vâng!”
Ly Tâm Lăng chắp tay nói lần nữa.
Mà giờ phút này, ba người Lý Huyên, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận nào còn ăn được cơm!
“Tần Ninh, Tần Ninh...”, Tiên Vô Tận kéo góc áo Tần Ninh, chậm rãi nói: “Đừng ăn, còn ăn cái gì nữa...”, “Cũng cho chúng ta mấy viên thánh đan như vậy đi!”
Tiên Vô Tận thật sự gấp gáp.
Mặc dù mới chỉ đến vùng đất Vạn Ma một khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, hai người đã tăng lên tới cảnh giới Hóa Thánh tầng năm, thế nhưng căn bản không đáng chú ý.
Ly Tâm Lăng đã đến cảnh giới Thánh Nhân trong chớp mắt rồi.
Nếu không phải là Tần Ninh làm, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
“Đúng vậy, Tần đại ca!”
Lúc này Lý Huyên cũng nâng hai tay lên chống cằm, buồn bã nói: “Ta cũng muốn!”
“Ngươi muốn gì?”
Tần Ninh dùng đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316166/chuong-3917.html