Kia là quần áo của phụ nữ, mà rõ ràng là của Nguyên Thanh Hạm.
Đây là... Cởi đồ của Nguyên Thanh Hạm... Xong đời rồi! Coi như Tần Ninh chữa khỏi bệnh, chỉ sợ cũng sẽ bị Nguyên gia giết người diệt khẩu.
"Đã cởi xong rồi!"
Cô cô Bách Hương giờ phút này mở miệng nói.
"Ừm".
Tần Ninh gật đầu, nói: "Cho ta một bộ ngân châm mà đan sư thường xuyên dùng".
Suy nghĩ trong lòng Đào Trạch Minh giờ phút này đã sớm bay ra xa, sững sờ tại chỗ.
"Nhanh đi đi, còn thất thần làm gì?"
Tần Ninh mất kiên nhẫn, thúc giục.
Lão già này sao mà ngáo thế không biết!
Ngân châm một lát sau đã được mang đến.
Tần Ninh nhìn Đào Trạch Minh, lần nữa nói: "Xử lý và làm sạch những món dược liệu kia theo biện pháp ban nãy của ta đi!"
"Được được".
Đào Trạch Minh lập tức tiến lên.
Mà Tần Ninh lúc này thì cầm ngân châm, đi vào màn che.
Trên giường, sắc mặt Nguyên Thanh Hạm giờ phút này tái nhợt, khóe miệng vẫn không ngừng nôn ra máu tươi, đau đớn khó tả.
Nhưng Nguyên Thanh Hạm lúc này lại còn trần trụi không một tấc vải trước mặt Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chẳng làm sao cả.
Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô cô Bách Hương lại đỏ bừng lên.
"Cô đè hai chân nàng ta lại để ta thi châm, cho nàng ta ngừng nôn đã!"
"Ừm!"
Cô cô Bách Hương giờ phút này hơi nhắm mắt, giữ chặt đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316152/chuong-3903.html