Lúc này hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng nhất thời sửng sốt.
Thậm chí hận không đi lên phía trước hung hăng ôm Tần Ninh vào trong ngực.
Tỉnh! Cuối cùng tên này cũng tỉnh rồi! Lúc này cô cô Bách Hương cũng nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt hơi sáng lên.
Tần Ninh đứng ở cửa, hắn mặc bộ trường sam, vóc người hơi gầy, nhưng nhìn kỹ lại rất vừa khéo.
Mà mái tóc dài kia xõa dài sau ót, tóc mái trên trán, hai bên tóc mai cho người ta cảm giác một loại thanh tú, mang theo mùi vị có vẻ phóng khoáng.
Khuôn mặt khôi ngô lúc này mang vẻ không hiểu.
Nhưng nhiều hơn là bình tĩnh.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Giữa lúc Tiên Vô Tận không tự chủ, giọng nói đều mang theo vẻ run rẩy.
Là thật sự run rẩy! Kích động, thậm chí có chút không biết nói gì.
Nói cho cùng, Tần Ninh chẳng qua là hôn mê ngắn ngủi trong mấy ngày, nhưng ở trong mắt ông ta và Tuyết Ưng lại giống như ngủ say mấy trăm năm.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười cười nói: “Vậy mà lại hội tụ cùng các ngươi, bọn họ đâu? Lão Tiên, lão Tuyết, mùi vị phi thăng này không dễ chịu mấy nhỉ?”
Phi thăng?
Cô cô Bách Hương nhìn ba người.
Ba người này đến từ đại lục Vạn Thiên?
“Dám lừa gạt ta?”
Gương mặt đẹp của cô cô Bách Hương lạnh lẽo.
“Đừng đừng đừng!”
Tiên Vô Tận vội vàng nói: “Bọn ta không lừa cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316039/chuong-3790.html