“Sương Nhi, lão cung chủ đâu?”
Huyền Tử Uyên nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp liền mở miệng nói.
Giữa không trung, một thân ảnh xinh đẹp lúc này từ từ hạ xuống.
Dáng người thon dài, vóc dáng lẳng lơ đường cong đầy đủ, một khuôn mặt tươi cười lại có khí tức thanh xuân sống động, thanh thuần động lòng người.
Nhìn kỹ lại, mái tóc cô gái dài đến eo, dáng người nhẹ nhàng, càng cho người ta một loại cảm giác hư vô.
“Huyền Tử Uyên, lão đầu tử nói rồi, không tiếp khách!”
Sắc mặt cô gái bình tĩnh nói.
Nghe thấy lời này, mấy người còn lại ánh mắt liền thay đổi.
“Vân Sương Nhi, lão cung chủ hết lòng đào tạo ngươi, sao ngươi lại đối với cung chủ như vậy…”, một người trong đó lời còn chưa nói hết, Huyền Tử Uyên phất tay tỏ ý không sao.
“Bớt giở trò oai phong với ta!”
Vân Sương Nhi lúc này hừ nói: “Ngươi bảo lão Huyền Chấn thả ta rời khỏi đây, ta đi tìm công tử nhà ta, các ngươi tưởng rằng ta muốn ở đây sao?”
“Lão nhi Huyền Chấn bày kết trận không để ta đi, nếu không ta đã sớm đi rồi!”
Vân Sương Nhi lúc này thở phì phò nói.
Cô ấy và Diệp Viên Viên cùng rời khỏi Vạn Thiên các, chính là mỗi người ma luyện một đường.
Kết quả gặp phải Huyền Chấn! Huyền Thiên Vương là một trong tứ đại Thiên Vương đại lục Vạn Thiên.
Lão già này dẫn cô ấy theo bên người, mấy chục năm nay vẫn luôn để cô ấy tu luyện.
Căn bản không để cô đi ra khỏi kết giới một bước.
Huyền Tử Uyên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315946/chuong-3697.html