“Tên nhóc Dương Thanh Vân này đã bắt đầu đi thuyết phục rồi!”
“Thiên Ngoại Tiên chắc chắn sẽ đi, Thái Cực đạo quán chúng ta cũng có thể đi, dù sao thông đạo trấn giữ tộc Thâm Uyên Ma ở ngay tại biên giới hai tuyệt địa kia”.
“Về phần Huyền Thiên cung và Thính Tuyết sơn trang thì lại không nói chính xác”.
Cực Thiên Vương lẩm bẩm nói: “Xem ra lần này Thiên Đế Các đã chọc giận hai sư đồ này rồi...”, Tần Ninh giận dữ, diệt Ngự Hư tông, chém Hư Vương.
Bây giờ Dương Thanh Vân cũng đã nổi giận.
Chắc hẳn lần này không tìm được đại bản doanh của Thiên Đế Các thì sẽ không bỏ qua!
“Cực Thiên Vương, vậy chúng ta cũng đi?”
“Vì sao không đi?”
Cực Thiên Vương lẩm bẩm nói: “Đây là cơ hội tốt!”
“Có lẽ ngươi có thể tìm được cơ duyên, tiến thêm một bước, trở thành Thiên Vương”.
“Mấy vị Thiên Vương và các Thiên nhân đỉnh cấp trong Thái Cực đạo quán cũng cần tiến hơn một bước”.
“Thời thế hỗn loạn cũng là thời cơ và số mệnh của người ta!”
Nghe thấy lời này, Cực Sinh Bi gật đầu.
Cực Thiên Vương nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói: “Dương Thanh Vân, Vân Thiên Vương, võ giả Tinh Mệnh... đồ đệ của Tần Ninh...”, Cực Thiên Vương vừa nói xong, ánh mắt liền rơi xuống trên người Cực Sinh Bi.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương.
Lúc này nhìn về phía Cực Sinh Bi, nhìn chỗ nào cũng đều cảm thấy không thích hợp.
“Haiz...”, Cực Thiên Vương chậm rãi thở dài.
Chỉ có thể thở dài thôi.
Sao đồ đệ của người ta lại lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315945/chuong-3696.html