Chương trước
Chương sau


Trưởng tộc Luyện Thiên lúc này giọng nói hùng hậu: “Lý tiên sinh, tên nhãi Tần Ninh này giao cho ngươi, bổn tọa muốn mở lỗ hổng, dẫn nhi lang tộc ta xông lên mặt đất”.

“Đại lục Vạn Thiên đánh nhau mấy vạn năm, cuối cùng cũng ra rồi!”

Trưởng tộc Luyện Thiên ha ha cười nói.



Lúc này trong hố ngàn trượng, chiến sĩ Luyện Ngục Ma nhất tộc không ngừng xông ra.

Cho dù là mưa như thác lũ cũng không thể dập tắt khí tức tràn ngập lửa bên ngoài cơ thể bọn họ.


Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.

Bình tĩnh đến đáng sợ! Lúc này, Thạch Cảm Đương cũng không biết nên nói cái gì.

Lý Nhất Phong… xảy ra chuyện gì?

Còn về Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên lại càng không biết nguyên do.

“Sắp xếp từng chuyện đi!”

“Hôm nay diệt Thiên Đế các trước, sau đó lại diệt Luyện Ngục ma!”

“Nếu vậy thì cùng đi, cùng lưu lại!”

Giọng Tần Ninh mang từng tia bình tĩnh.

“Con nít mồm còn hôi sữa, chỉ dựa vào ngươi?”

Tần Ninh nhìn về phía mấy vị Vương Giả tế tự tộc Luyện Ngục Ma, hờ hững nói: “Đúng, chỉ dựa vào ta!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh nhìn về phía thiên không.

“Mưa máu này màu sắc không đủ đỏ!”

Giọng nói dần dần tiêu tán.

Tần Ninh mở miệng nói: “Lão ô quy, vây quanh bọn họ trong nửa khắc!”

Tần Ninh mở miệng, đám người sửng sốt.

Lão ô quy?

Gọi ai chứ?

Chỉ là lúc này đầu vai Tần Ninh chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão ô quy toàn thân mang màu vàng nhạt, cũng lớn chừng bàn tay, không nhìn kỹ thì không để ý.

“Tần gia, đừng làm khó dễ ta…”

“Ta không gánh nổi đâu, đây chính là gần cấp bậc Thiên Vương, còn có mấy Vương Giả mấy phẩm, ta không chịu nổi…”, nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.

“Một khắc, đủ!”

“Không ngăn được thì vỏ rùa của ngươi để ta chế tạo vương khí!”

Lão rùa nghe thấy lời này, mặt liền biến sắc, vội vàng nói: “Ngài yên tâm, một khắc không thành vấn đề!”

Trưởng tộc Luyện Thiên lúc này sắc mặt u ám.

“Các nhi lang, giết!”

Trong phút chốc, tiếng chém giết kinh thiên động địa lúc này vang lên.

“Hắc hắc, lão già hoạt động chút gân cốt chơi với ta đi!”

Một lời quát xuống.

Trong khoảnh khắc, giữa trời đất kim mang đại thịnh.

Kim Nhãn Thạch Quy! Huyền thú cấp chín, cũng được gọi là Vương Thú.

Lúc này kim mang đầy trời phóng lên cao, giống như ngưng tụ thành lưới, trong nháy mắt phủ xuống.

Trên đất kia, chiến sĩ Luyện Ngục Ma lần lượt đánh ra, nhưng lại bị lưới lớn trực tiếp ngăn cản.

“Hừ, ngăn cản bọn ta? Lão ô quy, ngươi đủ tư cách sao?”

Dưới một tiếng gầm thét của Luyện Thiên, từng đường sát khí mạnh mẽ trên đất vào lúc này giải phóng.

Nhưng cái lồng kim quang vẫn sừng sững bất động, sợi hoa văn không tệ.

Trên đỉnh kim quang, thân ảnh lão ô quy hóa lớn chừng bàn tay, nhàn nhã nói: “Tần gia, ta chỉ có thể ngăn cản trong thời gian một khắc!”

Tần Ninh không có nói nhiều.

Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam lúc này gấp gáp.

Đối phương còn có Sở Thanh Phong, Sở Mộng Lâm và bốn vị phó các chủ, công thêm Vương Thông, Vương Lãng, tám vị Vương Giả.

Hai người bọn họ chống đỡ không nổi.

“Lý tiên sinh, ngươi cấp tiến quá mức rồi!”

Thiên Thanh Phong bất đắc dĩ nói.
“Ngươi sợ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.