Chương trước
Chương sau

Có lẽ là danh tiếng của Cửu U Đại Đế quá lớn.
Người ngoài một khi nhắc tới Dương Thanh Vân này thì sẽ nghĩ đến thân phận đồ đệ của Cửu U Đại Đế, nghĩ đến Cửu U Đại Đế, chính là bỏ quên đồ đệ duy nhất của vị Cửu U Đại Đế này.
Dương Thanh Vân cũng là một đời anh hùng.
Dương Thanh Vân bây giờ đã bước vào cảnh giới Thiên Vương chưa cũng không ai biết.
Bởi vì không ai sẽ đi dò xét ông ta.
Năm vị Bán Vương nói đến đây đều yên lặng.
Thời đại tạo anh hùng.
Anh hùng tạo nên thời đại.
Cửu U Đại Đế cũng tốt, Tần Ninh bây giờ cũng được, đều là nhân vật anh hùng.
Tuyệt thế thiên kiêu! Không còn gì sót lại.
Không phải bởi vì bọn họ ngông cuồng, mà là vì họ mạnh.
Tôn Độn này lại nói: “Thế gian này bất cứ chuyện gì cũng nói không chừng, ta đã từng nghe nói có một bí pháp cường giả có thể chuyển thể sống lại, một lần nữa đi trên con đường tu hành của mình, từ đó vượt qua kiếp trước”.
“Ai biết Tần Ninh... có phải như vậy không…”

“Nếu quả thật hắn và Cửu U Đại Đế có quan hệ mật thiết, dù không phải Cửu U Đại Đế chuyển thế thì chúng ta cũng phải giết hắn!”
Một Cửu U Đại Đế đè ép vô số võ giả đại lục Vạn Thiên chín vạn năm.
Cho đến bây giờ nhắc đến, nội tâm tứ đại Thiên Vương cũng vẫn phức tạp.
Lại xuất hiện một võ giả… thứ hai trong đại lục Vạn Thiên kia, thật sự sắp điên rồi! Một vị Cửu U Đại Đế đã trở thành đỉnh núi cao tất cả mọi người không thể vượt qua.
Thêm một tên Tần Ninh nữa… ai mà chịu được?
“Cho dù phải hay không thì tên này quá kinh khủng”.
Cổ Chấn nắm chặt hai tay nói: “Hôm nay nhất định phải giải quyết hắn”.
“Võ Ly Thiên, Ứng Tường, kế hoạch trước đó có nắm chắc giết được hắn không?”
Nghe đến lời này Võ Ly Thiên cười một tiếng.
“Mặc dù nói kế hoạch đã nhắc trước rồi, nhưng… muốn giết hắn vẫn rất đơn giản”.
“Tiểu tử này có lợi hại hơn nữa cũng không thể… chống cự Vương Giả đấy chứ?”
Nghe thấy lời này, mấy người cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Võ Ly Thiên và Ứng Tường là phó các chủ của Thiên Đế các, nhưng không biết trận Tru Ma cốc Thiên Đế các đã bị tổn thất hai vị Vương Giả.
Đó chính là bị Tần Ninh giết chết.

Trong cổ thành.
Tần Ninh lúc này tay cầm vương kiếm Độ Sinh giết đến sung sướng.
Từng thân ảnh Thánh Khôi bị chém chết hóa thành thánh thạch, được hắn lần lượt thu hồi.
Bây giờ Tần Ninh cũng không có thời gian suy tính bản thân rốt cuộc lấy được bao nhiêu thánh thạch.
Bên trong những thánh thạch này ẩn chứa thánh lực, cũng không phải là tinh thuần, còn cần phải tiêu phí một chút thủ đoạn.
Nhưng không thể không nói tác dụng diệu kì của thánh thạch trên đại lục Vạn Thiên này quá nhiều.
Lúc này trên bầu trời, hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khó coi.
“Đó là cái gì?”
Hồng Nguyên Kiệt không nhịn được quát lên: “Tiểu tử này chém chết con rối do những Thiên Nhân kia luyện chế, sao còn thu lại từng viên đá…”
“Đó không phải đá bình thường, là thánh thạch”, Tôn Độn lúc này trầm giọng nói.
Thánh thạch! Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người tại đây đều xuất hiện một tia lửa.
Thánh thạch lại mang theo thánh lực thiên địa, là thứ các Thánh Nhân cần tu hành.
“Thánh Khôi là các Thánh Nhân luyện chế không sai, nhưng bắt đầu thúc giục cần phải có thánh lực, trong cơ thể mỗi một vị Thánh Khôi đều tồn tại thánh thạch”.
“Chỉ là không ngờ…”, sắc mặt Võ Ly Thiên khó coi nói: “Không ngờ sau khi Tần Ninh có thể đánh chết Thánh Khôi lại ngưng tụ được thánh thạch không vỡ!”
Thông thường mà nói, con rối bị giết, nòng cốt cũng sẽ bị hư hại.
Nhưng giờ… cũng không.
Điều này cũng quá kinh khủng!
“Tên khốn này rốt cuộc sao có thể làm được…”, Cổ Chấn nổi giận mắng.
“Đừng gấp!”
Ứng Tường lúc này cười cười nói: “Tên khốn kiếp này lần này phải chết, thánh thạch hắn thu thập cũng sẽ là của chúng ta!”
Nghe đến lời này, mấy người đều gật đầu.
Từng tiếng nổ vang lên.
Giao chiến trong cổ thành đã bắt đầu dần hội tụ.
Đám con rối bắt đầu giết dễ dàng, nhưng số lượng quá nhiều, tiêu hao linh khí cũng nghiêm trọng.
Chứ đừng nhắc còn có trên vạn Thánh Khôi nhìn chằm chằm bốn phía.
Các phe võ giả đều xuất hiện tổn thương không nhỏ.
Lúc này ánh mắt Tần Ninh nhìn bốn phía.
Cùng với khí huyết võ giả bị chết chảy xuống đất, giữa trời đất xuất hiện một tia màu sắc đỏ nhạt.
Mà những thứ màu đỏ nhạt kia tụ tập trên một quảng trường trung tâm cổ thành.
Tần Ninh không ngừng săn giết những Thánh Khôi kia đến gần quảng trường.
Quảng trường dài rộng ngàn trượng.
Bốn phía xuất hiện từng đường sóng.
Những huyết tuyến kia lại tập trung về phía quảng trường.
Thân ảnh Tần Ninh hạ xuống nhìn quảng trường.
“Cấm chế nòng cốt ở đây sao?”
Chân mày Tần Ninh nhíu lại, hai thân ảnh xinh đẹp đến gần Tần Ninh.
“Hộ pháp cho ta!”
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: “Ta phá vỡ cấm chế này cần thời gian”.
“Mọi người bị kẹt ở bên trong cổ thành, mấy con rối bình thường kia quả thật phiền phức, nhưng mọi người tản ra thì mấy con rối kia cũng sẽ tản ra đuổi giết, đám con rối bình thường ngược lại không đáng giá nhắc tới”.
Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên gật đầu.
“Nhớ rồi!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Bất kỳ ai cũng không được đến gần ta, trừ hai người các nàng, ai đến gần ta thì giết chết kẻ đó!”
“Ừ!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn đứng yên trong quảng trường.
Trong tay ngưng tụ ra từng đường huyền văn.
Lúc này giữa trời đất, linh khí dị thường bắt đầu nổi lên.
Bên trong quảng trường ngưng tụ xuất hiện mười thân ảnh hư ảo.
Mười thân ảnh mặc đồ khác nhau, hoặc là võ phục, hoặc là vải thô áo gai, hoặc là khoác, mỗi người đều vô cùng hư ảo.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh run lên.
Từng huyền văn giống như xúc tu giữa trời đất, nó thăm dò bốn phía, tràn ngập khắp xó xỉnh bên trong cổ thành.
“Đáng chết!”
Lúc này trên bầu trời, Võ Ly Thiên nổi giận mắng.
“Tên khốn kiếp làm sao phát hiện được!”
Võ Ly Thiên mắng.
Ứng Tường lúc này sắc mặt cũng tái xanh.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Tôn Độn không nhịn được hừ nói: “Đến bước này còn không nói cho chúng ta rốt cuộc muốn làm gì?”
Nghe thấy lời này, Võ Ly Thiên cắn răng nói: “Trên thực tế lần này chúng ta đến, những cái khác đều là nói nhảm vô dụng”.
“Nhưng lần này mục đích cốt lõi chính là mười con rối bên trong cổ thành”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mấy người đều kinh ngạc.
“Các chủ truyền ra tin tức hải đảo Thiên Ngoại cũng để hấp dẫn võ giả đại lục Vạn Thiên đến”.
“Dẫn toàn bộ bọn họ đến nơi này giết con rối, máu tươi hội tụ, kích động huyết trận nơi đây thì thức tỉnh được mười con rối Thánh Nhân chuẩn bị cho chúng ta”.
Cổ Chấn không nhịn được nhướng mày.
“Mười con rối? Không phải ngươi đã khống chế được trên vạn Thánh Khôi thực lực Thiên Nhân sao? Đây đã là sức chiến đấu không tầm thường!”
Võ Ly Thiên cười khổ.
“Ngươi có biết mười con rối này là thực lực cảnh giới nào không?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều tò mò.
Rốt cuộc là con rối tầng cảnh giới nào mới có thể khiến Thiên Đế các hao tổn sức lớn như vậy?
Hơn nữa trên hải đảo này thiên tài địa bảo cũng không phải là ít, đủ để cho đám Thiên Nhân động lòng.
Chẳng lẽ là... Vương Giả?
Lúc này mấy người Cổ Chấn, Tôn Độn, Hồng Nguyên Kiệt ánh mắt đều mang theo sợ hãi nhìn về phía Võ Ly Thiên và Ứng Tường, họ muốn nhận được đáp án.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.