Chương trước
Chương sau

Lúc này Tần Ninh mới không quan tâm những thứ này.
Tôn Độn có cấu kết với Thiên Đế các, vậy thì giết.
Hắn quan tâm ý kiến và cái nhìn của ngưới khác làm gì?
Ta muốn làm gì thì làm cái đó, đâu có quản tâm ý người khác!
Lúc này chém giết tản ra.
Các phe võ giả lúc này đối mặt với những con rối cổ thành kia cũng không hề coi là phiền toái.
Những con rối kia không tạo nên uy hiếp tính mạng đối với bọn họ.
Nhưng những con Thánh Khôi kia lại vô cùng kinh khủng.
Thực lực cường đại khiến rất nhiều người nhức đầu.
Tần Ninh lúc này lại trực tiếp giết về phía năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Hồng Nguyên Kiệt, Cổ Chấn và Tôn Độn.
Nhìn thấy Tần Ninh đánh tới, sắc mặt năm người mấy phen biến hóa.
“Rút lui ra ngoài trước!”
Võ Ly Thiên lúc này trầm giọng nói: “Đá chọi đá với tên điên này thì chúng ta cũng không phải là đối thủ”.
Mấy người Tôn Độn đều gật đầu.

Lời này nếu là lúc trước thì đơn giản là khoác lác.
Nhưng bây giờ thật sự có chuyện như vậy.
Tần Ninh chính là một kẻ điên.
Một kẻ điên triệt đầu triệt não.
Bàn tay Võ Ly Thiên vung lên, dưới chân sinh ra mây.
Trong nháy mắt, đám người Thiên Đế các trực tiếp được cuốn lên.
Trên trăm thân ảnh lúc này bay lên không trung ngàn trượng.
Cùng lúc đó.
Toàn bộ cổ thành xuất hiện thay đổi long trời lở đất.
Bầu trời cổ thành có ánh sáng chín màu ngưng tụ thành chín đường quang văn, bay lên từ trên đất cổ thành.
Lúc này chín đường ánh sáng thất luyện, trong nháy mắt lan truyền thành ngàn vạn đường, bao trùm toàn bộ trời đất cổ thành.
Nếu lúc này nhìn xuống toàn bộ hải đảo thứ mười thì có thể phát hiện.
Toàn bộ bầu trời hải đảo thứ mười, thất luyện chín màu lớn hơn bao trùm lấy hải đảo.
Hòn đảo thất luyện này gần như phân cắt với toàn bộ trời đất vậy.
Võ Ly Thiên cùng đông đảo cao thủ Thiên Đế các lúc này lần lượt xuất hiện trên bầu trời thành cổ, nhìn xuống chém giết phía dưới.
Trên vạn Thánh Khôi, trăm vạn con rối vô ý thức lúc này khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Tần Ninh bay lên trời, sấm sét thánh long vào lúc này trực tiếp đánh đến trên thất luyện chín màu kia.
Ầm… Cổ thành rung chuyển, từng ngôi nhà sụp đổ.
Nhưng cấm chế kia vẫn không nhúc nhích.
Lúc này ánh mắt Tần Ninh khẽ động.
“Cấm chế trận pháp vốn tồn tại, hợp nhất với cổ thành…”, Tần Ninh lẩm bẩm nhìn xung quanh.
“Làm sao bây giờ?”
“Tru diệt Thánh Khôi!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ta săn giết những Thánh Khôi kia trước, tìm thời cơ phá vỡ đại trận này, các ngươi sẵn sàng bất cứ lúc nào để chém chết đám người Thiên Đế các đi!”
“Được!”
Nhất thời mọi người lần lượt tách ra.
Phu nhân Tiên Nhân lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh, chăm chú nói: “Ngươi cẩn thận một chút”.
“Yên tâm, người có thể giết ta còn chưa xuất thế”.
Tần Ninh cười nói.
“Ngày ngày chỉ biết khoác lác, Thanh Vân chính là học thói xấu của ngươi”.
Phu nhân Tiên Nhân lại nói: “Lần này Thiên Đế các hao phí cái giá lớn như vậy, ngay cả bốn vị phó các chủ nằm vùng lâu như vậy cũng xuất hiện, không thể đơn giản bị ngươi phá như vậy”.
Tần Ninh gật đầu.
“Cũng không phải ta quan tâm ngươi”.
Phu nhân Tiên Nhân nhàn nhạt nói: “Chỉ là nếu ngươi chết rồi, không biết phu quân ta lại khổ sở chờ bao nhiêu năm”.
Tần Ninh ha ha cười nói: “Yên tâm, lần này trở về tuyệt đối không khiến Thanh Vân khổ sở chờ, ta phải đưa hắn thành Thánh thành Tiên, dòm ngó ngôi báu mênh mông!”
“Ngươi đừng nằm mơ!”
Phu nhân Tiên Nhân lại trách mắng: “Vậy ta làm thế nào?”
“Ách…”
“Hai người sư đồ các ngươi không ai là thứ tốt đẹp mà, phụ nữ đối với các ngươi mà nói căn bản không phải bạn đời”, Tiên Nhân hừ một tiếng, xoay người rời đi, tru diệt Thánh Khôi.
Tiên Lạc Vũ lúc này đi tới cười nói: “Tần công tử, tiểu cô cô của ta tính cách chính là như vậy, ngài đừng trách ha!”
“Không đâu!”
Tần Ninh phất tay một cái nói: “Ta biết mà”.
Tiên Lạc Vũ cũng vội vàng theo sau.
Lúc này trên toàn bộ bầu trời cổ thành, mấy Thiên Nhân các phe chém giết với Thánh Khôi.
Trên đường phố cổ thành, những con rối vô ý thức kia thực lực có cao có thấp, cũng không ngừng liều chết xung phong.
Hai chỗ chiến trường vô cùng hỗn loạn.
Trên cấm chế cổ thành, năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Cổ Chấn và Hồng Nguyên Kiệt dẫn đám cao thủ của Thiên Đế các lẳng lặng đứng yên giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.
“Thời gian sớm hơn so với dự tính một canh giờ!”
Lúc này sắc mặt Ứng Tường không vui.
Một bên Tôn Độn bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn như thế, nhưng tên nhãi này chính là một kẻ điên!”
Tần Ninh thật sự hoàn toàn là kẻ điên.
Cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng bất cần.
Một bên, Cổ Chấn từ từ nói: “Hắn không phải người điên, là hắn tự tin”.
Cổ Chấn nhìn về phía Võ Ly Thiên và Ứng Tường, không khỏi cau mày nói: “Hai vị, danh tiếng của Tần Ninh này truyền đến Thính Tuyết Sơn trang, Tuyết Vương đại nhân đã từng nói qua một câu rất kỳ quái”.
Lời Cổ Chấn nói ra, mấy người còn lại đều nhìn về phía Cổ Chấn, ánh mắt mang theo tò mò.
“Hắn trở lại rồi!”
Sắc mặt Cổ Chấn cổ quái nói: “Hắn là người phương nào?”
Võ Ly Thiên và Ứng Tường lúc này cũng ngây ngốc.
Hai người đều lắc đầu.
“Người này… có lẽ có quan hệ sâu đậm với Cửu U Đại Đế…”, Tôn Độn lúc này mở miệng nói.
Tôn Độn vừa mở miệng, những người khác đều nhìn về phía Tôn Độn.
“Điểm này ta cũng là tình cờ nghe thấy Cực Thiên Vương nói, lấy được chút tin tức”.
Cực Thiên Vương! Một trong tứ đại Thiên Vương.
Thiên Vương, biển linh thức mênh mông chục vạn mét, đó là nhân vật vượt qua Vương Giả
Tôn Độn từ từ nói: “Cực Thiên Vương không màng thế sự đã lâu, vẫn luôn cư ngụ giữa sơn dã, chỉ có Bi Vương mới tìm ra tung tích của ông ta”.
“Ta đã từng theo Bi Vương đi tìm Cực Thiên Vương, khi ấy đã nghe được mấy câu”.
Tôn Độn gần như chìm vào hồi ức, hắn ta thở dài.
“Đạo quán Thái Cực chính là một trong lục đại bá chủ, lịch sử lâu đời. Cực Thiên Vương này tinh thông mưu lược, mọi người đều biết, đạo quán Thái Cực diễn luyện thái cực, truy tìm Âm dương!”
“Bên trong đạo quán Thái Cực có một môn thuật được đặt tên là Thái Cực tản!”
“Cực Thiên Vương từng nói qua với Bi Vương, Thái Cực tản vừa là thuật giết người, cũng là thuật suy diễn”.
“Hắn ta từng dùng Thái Cực tản suy diễn Cửu U Đại Đế, kết quả khiến bản thân bị cắn trả, khôi phục ước chừng vạn năm mới tiêu trừ cắn trả kia”.
“Mà ông ta cũng lấy Thái Cực tản suy diễn Tần Ninh, nếu không phải vết thương suy diễn Cửu U Đại Đế trước đó rành rành trước mắt nên ông ta đã sớm dừng tay, không thì lần này… cũng sẽ bị trọng thương!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt mấy người biến đổi.
“Người này… chắc không phải là Cửu U Đại Đế lột xác đấy chứ?”
Hồng Nguyên Kiệt không nhịn được nói.
“Làm sao có thể… Cửu U Đại Đế đã biến mất gần vạn năm rồi…”
“Sao lại không thể?”, Hồng Nguyên Kiệt lại nói: “Ta đã từng nghe nói tứ đại Thiên Vương thực lực cao thâm khó lường, Vương Giả bình thường gặp phải tứ đại Thiên Vương cũng không phải đối thủ!”
“Nhưng Cửu U Đại Đế lại ở trên tứ đại Thiên Vương”.
“Đạt đến siêu phàm!”
Bốn chữ đạt đến siêu phàm vừa dứt, mấy vị Bán Vương đều ngẩn ra.
Sự thật chính xác là như vậy.
Cửu U Đại Đế thời điểm đó nổi trội có một không hai, ai có thể địch lại?
Nếu không phải như vậy thì Phong Vương Lý Nhất Phong cùng Thanh Vân Thiên Nhân khi đó sao có thể xây dựng Thanh Vân tông không ai có thể ngăn cản trên đại lục Thương Lan.
Vì lúc đó Cửu U Đại Đế vừa biến mất, không ai biết đắc tội Lý Nhất Phong và Dương Thanh Vân có thể chọc đến một vị Đại Đế trực tiếp xuất sơn hay không.
Cũng là mãi đến sau này, Thập Vương vây giết Phong Vương, giết chết hắn, nhưng Cửu U Đại Đế cũng không hiện thân.
Mọi người mới chắc chắn nhân vật như thần kia hoặc là vũ hóa thành Thánh, hoặc là tu hành mê muội mà chết, đã không con ở đại lục Vạn Thiên.
Nhưng Thanh Vân tông khi đó đã có thành tựu, ổn định thân phận địa vị.
Mãi đến cuối cùng biến đổi thành một trong lục đại bá chủ.
Tên Dương Thanh Vân này lại là thiên kiêu một đời.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.