“Toàn bộ hải đảo xem ra là hình tròn, chúng ta từ bên ngoài đến bên trong, mỗi một màu sắc đều là một hình tròn!”
“Xem ra càng ngày càng đến gần tâm rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Ngược lại ta tò mò, nơi sâu nhất rốt cuộc có bảo bối gì”.
Đám Thánh Nhân trả cái giá cực lớn, không thể chỉ truyền xuống trái tim Thánh Nhân và tay Thánh Nhân, phá hoại một nửa thứ đồ Thánh Vương này.
Nhưng hắn vô cùng rõ.
Từ thế giới Cửu Thiên đến đại lục Vạn Thiên khó khăn đến mức nào.
Mười phần chết chắc, không khoa trương chút nào.
Nếu như hao tổn tâm tư lớn như vậy vì mấy thứ đồ này, vậy thì không quá đáng giá.
Hai người cùng đi sâu vào, xuyên núi vượt đường.
Cuối cùng đi tới trung tâm.
Màu sắc dưới mặt đất giống như màu đất bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ.
Mà lúc này rất nhiều thân ảnh cũng tụ tập đến một khu vực trung tâm này.
Hai người bay qua một ngọn núi cao, trước mặt là một vùng đất bằng phẳng, nhìn xa vô tận.
“Xem ra đến trung tâm rồi!”
Tuyết Kiêu Dung lúc này cũng thở ra một hơi.
“Dọc theo con đường này không gặp ai cả, ngược lại kỳ quái, chẳng lẽ mọi người đều đã đến trung tâm rồi?”
Tần Ninh không có trả lời.
Hai người xuống núi, nhìn thấy một đại lục bằng phẳng.
“Có chỗ không đúng”.
“Hả?”
Soạt soạt soạt… Chính vào lúc này từng tiếng xé gió vang lên.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315845/chuong-3596.html