Chương trước
Chương sau


“Toàn bộ hải đảo xem ra là hình tròn, chúng ta từ bên ngoài đến bên trong, mỗi một màu sắc đều là một hình tròn!”

“Xem ra càng ngày càng đến gần tâm rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Ngược lại ta tò mò, nơi sâu nhất rốt cuộc có bảo bối gì”.

Đám Thánh Nhân trả cái giá cực lớn, không thể chỉ truyền xuống trái tim Thánh Nhân và tay Thánh Nhân, phá hoại một nửa thứ đồ Thánh Vương này.

Nhưng hắn vô cùng rõ.

Từ thế giới Cửu Thiên đến đại lục Vạn Thiên khó khăn đến mức nào.

Mười phần chết chắc, không khoa trương chút nào.


Nếu như hao tổn tâm tư lớn như vậy vì mấy thứ đồ này, vậy thì không quá đáng giá.

Hai người cùng đi sâu vào, xuyên núi vượt đường.

Cuối cùng đi tới trung tâm.

Màu sắc dưới mặt đất giống như màu đất bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ.

Mà lúc này rất nhiều thân ảnh cũng tụ tập đến một khu vực trung tâm này.

Hai người bay qua một ngọn núi cao, trước mặt là một vùng đất bằng phẳng, nhìn xa vô tận.

“Xem ra đến trung tâm rồi!”

Tuyết Kiêu Dung lúc này cũng thở ra một hơi.

“Dọc theo con đường này không gặp ai cả, ngược lại kỳ quái, chẳng lẽ mọi người đều đã đến trung tâm rồi?”

Tần Ninh không có trả lời.

Hai người xuống núi, nhìn thấy một đại lục bằng phẳng.

“Có chỗ không đúng”.

“Hả?”

Soạt soạt soạt… Chính vào lúc này từng tiếng xé gió vang lên.

Một đám người lúc này xuất hiện.

Người cầm đầu Tần Ninh cũng không xa lạ gì.

“Vạn Tử Vận!”

“Tần công tử!”

Vạn Tử Vận lúc này nhìn thấy Tần Ninh, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

“Xảy ra chuyện gì? Nhìn chật vật như vậy?”

Vạn Tử Vận khổ sở nói: “Bọn ta bị người ta đuổi giết!”

Bị đuổi giết?

Vạn Tử Vận bây giờ chính là cảnh giới Bán Vương.

Ở trên hải đạo này có thể nói là tồn tại đứng đầu tuyệt đối.

Vẫn còn bị đuổi giết?

“Chính xác mà nói, không phải là người, mà là con rối!”

Vạn Tử Vận nghiêm túc nói: “Con rối rất mạnh, con nào cũng là cảnh giới Bán Vương và Thiên Nhân thất bộ, quá mạnh, hơn nữa không biết đau đớn, không sợ sống chết!”

“Ta đã tổn thất một nửa đội hình”.

“Trên đường đụng phải minh chủ Tổ Định của Thiên Đạo minh, nghe hắn nói Lâm Ngữ Thành… bị giết rồi”.

Lời này vừa nói ra, mặt Tuyết Kiêu Dung biến sắc.

Lâm Ngữ Thành Bán Vương đã bị giết! Nàng luôn cho rằng ở hải đảo Thiên Ngoại này, trừ Tần Ninh ra thì không ai có thể giết Bán Vương.

Nhưng bây giờ lại có Bán Vương chết.

“Tổ Định dẫn người rời đi, nơi này quỷ dị, bước vào nơi sâu này sẽ bị con rối phong tỏa, kết đoàn kết đội đánh tới, hơn nữa gần như giết không hết”.

Vạn Tử Vận khổ sở nói.

Chuyến đi lần này của Vạn Thiên các tổn thất một nửa người.

Ông ta cũng định thoát thân rời đi.

Chuyến này trên chín hòn hải đảo đã lấy được không ít lợi ích, thiên tài địa bảo, các loại dược liệu linh thạch vô cùng hiếm thấy ở đại lục Vạn Thiên cũng đào được ở đây không ít.

Hơn nữa ông ta đột phá đến cảnh giới Bán Vương, lần này có thể nói là kiếm lớn.

Điều duy nhất chưa đủ chính là không thu được thánh lực.

Chỉ là hải đảo này rốt cuộc có thánh lực hay không, ai nói được rõ?

“Nhưng mấy người bên cạnh kia của ngươi đâu?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói.

Vạn Tử Vận lắc đầu.

“Mọi người đều cùng đi về phía nơi sâu, rất nhiều người tìm thấy bạn đồng hành, rất nhiều người cũng tách ra, đến khu vực trung tâm này mới gặp phải những con rối kia”.

“Tần công tử, hay là trước tiên chúng ta…”
Soạt soạt soạt… Lời Vạn Tử Vận còn chưa nói hết, từng tiếng xé gió lúc này vang lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.