Huyền Phương Nghiệp cực kỳ tức giận.
Tần Ninh đứng cho gã giết, nhưng gã không có cách nào phá vỡ lôi văn hộ thể của Tần Ninh.
Nhục nhã! Quá nhục nhã!
“Còn muốn tiếp tục không?”, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp, nhàn nhạt nói: “Ta niệm tình ngươi ngu xuẩn, không giết ngươi, niệm tình tiền bối Huyền Thiên cung ngươi nên không giết, nhưng nếu như ngươi còn tiếp tục, vậy thì không nói chính xác”.
“Ngươi thật sự tưởng rằng ngươi vô địch sao?”
Huyền Phương Nghiệp lúc này cắn răng nghiến lợi nói.
“Không!”
Tần Ninh lắc đầu nói: “Không phải ta cho rằng ta vô địch, mà là… ta thật sự vô địch!”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, trong lòng Tuyết Kiêu Dung cười ha ha.
Nhưng nghĩ kỹ thì quả thật như thế.
Bán Vương… cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Có lẽ chỉ có Vương Giả có thể khắc phục Tần Ninh.
Nhưng trong biển Thiên Ngoại này, Vương Giả không dám đi sâu vào như vậy.
Hơn nữa cho dù là Vương Giả… thật sự có thể giết Tần Ninh?
Nàng ta không chắc chắn.
Huyền Phương Nghiệp gầm nhẹ một tiếng.
Trong nháy mắt, ở vị trí ngực gã lóe lên một đường ánh sáng.
Ánh sáng đỏ thẫm kia giống như ánh sáng mặt trời, mang cho người ta cảm giác chói mắt cực lớn.
“Hử?”
Tần Ninh lúc này nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp.
“Trái tim Thánh Nhân!”
Lời vừa dứt, Tuyết Kiêu Dung càng kinh ngạc.
Huyền Phương Nghiệp tìm thấy trái tim Thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315841/chuong-3592.html