Chương trước
Chương sau


"Tất cả mọi người đều đến đây lần đầu tiên, đừng nói cho ta là các ngươi đi bừa mà tới được đây!"

Tần Ninh vừa nói xong, ngay cả đám người Vạn Tử Vận và Lâm Ngữ Thành cũng phải sững sờ.

Đúng vậy! Tất cả mọi người đều đến đây lần đầu.

Thế mà Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia hình như rất quen thuộc cái Lôi cung này.

Điều này quả thực quá kỳ quái!

"Hừ, ngươi không biết không có nghĩa là bọn ta không biết!"


Tống Hoài An khịt mũi nói.

"Là Thiên Đế các đã nói cho các ngươi biết chứ gì?"

"Có vẻ như, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia có mối quan hệ ngầm với Thiên Đế các...", sắc mặt của Tông Hoài An, Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông đều thay đổi.

"Có vẻ như ta đã đoán đúng rồi".

"Thiên Đế các...", Tần Ninh thở dài: "Đúng là dốc hết vốn liếng rồi, ta thật sự đang nghi ngờ rằng ở trên đại lục Vạn Thiên này, rốt cuộc có bao nhiêu người được Thiên Đế các giúp đỡ tới giết ta!"

"Các ngươi có biết một khi các ngươi đã bắt tay với Thiên Đế các thì sẽ có kết cục như thế nào không?"

Tần Ninh tự hỏi, rồi lại tự trả lời: "Điều đó có nghĩa là, tất cả các ngươi đều sẽ phải chết!"

"Tần Ninh, đừng vội mừng sớm!"

Tông Hoài An quát lớn: "Ngươi tưởng ngươi có thể giết được bọn ta sao?"

"Bọn ta dù sao cũng là ba Bán Vương đấy!"

"Tông Hoài An, ngươi đúng thật là quá tự đề cao chính mình!"

Vào lúc này, một tiếng cười nhạo bỗng nhiên vang lên.

Vạn Tử Vận dẫm chân bay ra.

Cảnh giới Bán Vương! Ngay sau đó, hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định cũng bước ra.

Lại thêm hai vị Bán Vương nữa! Sau đó, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên cũng ra theo.

Khí tức cường đại đang tỏa ra bốn phía.

Bốn vị Bán Vương!

"Sao có thể...", giờ phút này, Tông Hoài An ngơ ngác.

Từ nãy đến giờ vẫn chưa tới thời gian một nén nhang.

Thế mà lại có thêm ba vị Bán Vương nữa!

"Theo như ta được biết, bảy vạn năm trước, Thiên Thanh Phong xưng Vương, năm vạn năm trước, Diệp Thiên Nam cũng xưng Vương, xem ra trận tru sát Vương Giả kia không liên quan tới các ngươi!"

"Ta thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao tam đại thế lực siêu cấp là Thiên Bảo lâu, thương hội Diệp gia và Vạn Thiên các lại không chịu hợp tác với Thiên Đế các?"

Tông Hoài An biết lần này ông ta đã dữ nhiều lành ít, bèn hừ lạnh, nói: "Thiên Đế các cường đại như vậy, ngươi thì biết cái gì chứ?"

"Không lâu trước đây, Thiên Đế các mất hai vị Vương Giả, người ta căn bản không để vào mắt, ngươi thì biết cái gì chứ?"

"Bọn họ có thêm được một vài Vương Giả mà thôi, ta vẫn có thể giết được!"

"Hừ!"

Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, mặt Tông Hoài An lộ rõ vẻ khinh thường.

Ngươi có thể giết được Vương Giả sao?

Xùy, ai không biết chứ! Tần Ninh cũng lười giải thích.

Nếu ông ta không tin, vậy thôi bỏ đi! Cũng không phải là chưa từng giết qua.

"Một khi đã như vậy thì ta cũng không cần phải nhiều lời nữa!"

Tần Ninh vừa dứt lời, hai chân hắn từ trên người Lôi Điện Thánh Long đáp xuống mặt đất.

"Muốn giết bọn ta à, vẫn còn non lắm!"

Lúc này, Tông Hoài An cũng hừ lạnh một tiếng.



Oanh... trong chốc lát, một tiếng gào thét vang lên.

Trong tay Tông Hoài An xuất hiện một viên Lôi châu.

Khi Lôi châu vừa xuất hiện, trong mắt Tông Hoài Anh ánh lên sự hung ác.

"Ngươi cho rằng mình có thể điều khiển lôi long này sao?"

"Đừng có mơ!"

Tông Hoài An mạnh mẽ bóp nát Lôi châu.

Một tiếng ầm vang lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.