Chương trước
Chương sau


Diệp Vô Thanh nở một nụ cười thật tươi, nhìn vào trong cửa cung.

Thế nhưng, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn ta là một cái đầu.

Một cái đầu cực kỳ to.

Chỉ một con mắt của nó cũng đã to bằng cả người hắn ta rồi.

"Gầm...", ngay sau đó, một tiếng gào kinh thiên động địa vang lên.

Cuồng phong thổi qua, thiên địa thét gào.


Một tia sét từ trên trời giáng xuống.

Thân hình của Diệp Vô Thanh dại ra, hắn ta đứng yên tại chỗ.

Một con rồng! Đang nằm chắn ngang cửa cung.

"Vô Thanh, mau lui lại đi!"

Lúc này, Diệp Vấn Đông đau khổ hét to.

"Mau lên!"

Bây giờ, Diệp Vô Thanh vẫn còn đang ngơ ngác.

Ùm một tiếng.

Rồng sấm sét dùng một ngụm nuốt chửng lấy Diệp Vô Thanh.

Trong nháy mắt, thân hình của Diệp Vô Thanh đã biến mất ngay trước mắt mọi người.

Cự long dựng thẳng người dậy, phá vỡ cửa cung.

Vào giờ phút này, cái thân hình dài cả trăm mét của nó phát ra những cử động vô cùng kinh khủng.

"Rồng sấm sét... nó bị làm sao vậy...", lúc này, Diệp Vấn Đông trợn mắt há mồm, đầy vẻ kinh ngạc.

Đâu chỉ mình hắn.

Bây giờ, toàn bộ võ giả của cả thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu cũng đều đang trợn mắt khiếp sợ.

Thật là khủng khiếp! Một con rồng sấm sét bỗng nhiên lao ra, nuốt mất Diệp Vô Thanh.

Nhưng mà, đáng lẽ ra con rồng kia phải nghe bọn họ sai khiến chứ?

Vào giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào nó, bọn họ đã phát hiện ra, có một người đang đứng ở trên đầu con rồng kia.

"Tần Ninh!"

Vào lúc này, ánh mắt của Tông Hoài An đầy vẻ kinh ngạc.

Tần Ninh đã thu phục rồng sấm sét ư?

Không thể nào! Không thể như vậy được?

Điều này tuyệt đối không thể xảy ra được!

"Chào các vị?"

Lúc này, Tần Ninh cúi người xuống nhìn bọn họ, trên mặt mang theo vẻ tươi cười: "Vốn dĩ là do người của thương hội Diệp gia và Thương Bảo lâu các ngươi muốn giết người phụ nữ của ta, đoạt lấy vương khí của ta, ta giết hai người bọn họ thì cũng xem như chấm dứt hết thảy ân oán".

"Nhưng mà, trong bữa tiệc của Hàm Vương, các ngươi còn muốn hãm hại ta?"

"Ta giết những kẻ bày mưu đặt kế để hãm hại ta trong bữa tiệc của Hàm Vương, hai người Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam cũng đã xin lỗi bổn công tử, ta vốn dĩ cũng đã bỏ qua việc này".

"Thế nhưng, đến tận bây giờ, các ngươi vẫn còn muốn hãm hại ta ư?"

"Các ngươi vẫn luôn cho rằng, con người Tần Ninh ta không đủ quyết đoán sao”

“Hay là các ngươi cho rằng Tần Ninh ta không có năng lực giết sạch thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu các ngươi!"

Hắn vừa nói xong, bốn phía đều im lặng.

Tông Hoài An hừ một tiếng.

"Danh dự của một Vương Giả là không thể bị sỉ nhục được!"

"Uy nghiêm của Thiên Bảo lâu, cũng không thể bị tổn hại được!"

"Danh dự ư?”

“Uy nghiêm ư?"

Tần Ninh chỉ cười cười.

"Không ngờ, danh dự của Thiên Bảo lâu các ngươi là danh dự, uy nghiêm của các ngươi là uy nghiêm, còn danh dự và uy nghiêm của Tần Ninh ta lại không đáng giá một xu sao?"

Hắn vừa nói xong, Diệp Bắc Tầm liền quát lớn: "Lòng dạ của ngươi thật độc ác, ngươi giết ba vị mạch chủ của Diệp gia bọn ta, món nợ này, bọn ta sao có thể quên được?"

"Ta tốn công nói cả nửa ngày, giống như là đàn gảy tai trâu vậy?"

Tần Ninh cười cười.

"Con Lôi Điện Thánh Long này có thực lực của một Vương Giả, dù cho thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu các ngươi có được bảo khí siêu phẩm để khống chế sấm sét đi nữa thì các ngươi cũng không thể quen thuộc nơi này đến như vậy!"
"Mau nói ra đi, là ai nói về bí mật của nơi này cho các ngươi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.