Chương trước
Chương sau



"Không ngờ là quay tới quay lui vẫn là ngươi tới trước!"

Tông Hoài An cười nhạo nói: "Xem ra ông trời muốn ngươi phải chết đấy".

"Giết ba vị phó các chủ của Thiên Bảo lâu, bắt lâu chủ của Thiên Bảo lâu đích thân xin lỗi, ngươi cho rằng ngươi là Thiên Vương sao?"

Tông Hoài An sắc mặt âm độc, giọng nói càng là âm lãnh.

"Thiên Vương có cái gì hay? Thiên Vương có thể khiến Vương Giả xin lỗi mình sao?", Tần Ninh giờ phút này lại cười nói.

Nghe đến lời này, sắc mặt Tông Hoài An càng mang theo vài phần oán độc.

Mà giờ khắc này, hai vị mạch chủ của thương hội Diệp gia.


Diệp Bắc Tầm!

Diệp Vấn Đông!

Cũng nhìn về phía Tần Ninh.

"Xem ra ngươi có chết cũng không hối cải!"

Diệp Vấn Đông từ từ nói: "Đã như vậy, Tông huynh, cũng chẳng cần phải do dự làm gì nữa!"

"Ừm!"

Tông Hoài An gật đầu.

"Tần Ninh, hôm nay tiễn ngươi lên đường!", Tông Hoài An lạnh lùng nói.

"Tông Hoài An!"

Vạn Tử Vận giờ phút này đi ra, nhìn bên ngoài thành cung, quát lên: "Ngươi muốn giết ta? Cũng không sợ Vạn Thiên các trả thù sao?"

"Sợ?"

Tông Hoài An cười nhạo nói: "Vạn Thiên các của ngươi có Nhất Vương cùng Cửu Thiên Vương, nhưng Thiên Bảo lâu ta thì có Bảo Vương, thương hội Diệp gia có Diệp Vương, sao phải sợ ngươi?"

"Thật sự tưởng rằng Vạn Thiên các nhà ngươi vẫn là một nhà độc chiếm như xưa à?"

Nghe đến lời này, sắc mặt Vạn Tử Vận trở nên khó coi.

Dùng thân phận đè người cũng không được.

"Đừng phí lời".

Tần Ninh từ từ nói: "Ba nhà các ngươi vốn đã là thủy hỏa bất dung, kẻ này làm sao có thể bỏ qua cho ngươi".

"Nhân cơ hội này giết ngươi, vừa hay cũng khiến cho Vạn Cửu Thiên đau lòng".

Vạn Tử Vận cười khổ.

"Tông Hoài An, Diệp Bắc Tầm, Diệp Vấn Đông, có thủ đoạn gì thi triển ra cho ta xem một chút!"

Tần Ninh cao giọng nói: "Nhưng hãy nghĩ cho rõ, nếu ta không chết thì các ngươi sẽ phải... Chết!"

"Ngươi không chết?"

Tông Hoài An hờ hững nói: "Hôm nay ngươi không chết, ta Tông Hoài An liền chết ở giữa thiên lôi cuồn cuộn này, vĩnh viễn không còn siêu sinh!"

Nói xong, Tông Hoài An nhìn Diệp Bắc Tầm cùng Diệp Vấn Đông.

"Hai vị, chuẩn bị bắt đầu đi!"

"Được!"

Diệp Bắc Tầm cùng Diệp Vấn Đông giờ khắc này ở bên trái và bên phải Tông Hoài An, đứng ở ngoài thành cung, cách xa trăm thước.

Dần dần, ba người ngưng tụ khí tức trong cơ thể.

Chỉ thấy trước mặt mỗi ba người xuất hiện một cái lệnh bài.

Mặt ngoài của lệnh bài kia mang theo đường vân sấm sét cổ quái, tản ra sấm sét như có như không.

Khi ba cái lệnh bài xuất hiện, một khí tức bá đạo mạnh mẽ được phóng ra.

Sấm sét dệt thành một tấm lưới.

Tấm lưới kia tràn ngập ra, hóa thành từng sợi dung nhập vào trong trận pháp sấm sét ở bầu trời bốn phía thành cung.

"Ngao..."

Trong lúc đó, một tiếng kêu ngao ngao vang lên.

Toàn thân Cửu Anh như gà trống xù lông, toàn bộ cơ thể run lẩy bẩy.

"Tần gia..."

"Ngươi đây là dễ chịu quá hay là đau quá hả?", Tần Ninh quay người nhìn Cửu Anh, từ từ nói.

"Ngài nói xem…”

Tần Ninh giờ phút này nhìn sang bên người mình.

"Vạn Tử Vận, ta cho ông một lần cơ duyên, ông dám nhận không?”

Tần Ninh cười nói.

Cơ duyên!

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu chịu được, ông có thể trở thành Bán Vương, nếu không, linh thức của ông có khả năng sẽ bị đánh tan, cảnh giới ngã xuống".

"Có muốn nếm thử hay không?"

"Muốn!"

Vạn Tử Vận trực tiếp đáp lời.

Tấn thăng Bán Vương!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.