Chương trước
Chương sau



"Ha ha..."

Hình Thiên Phạt giờ phút này cũng cười ha ha nói: "Địch Dung, vẫn nên để cho Thiên Nhân của Thiên Đế các chúng ta tiếp nhận Thánh Nhân chỉ đường, ngươi lại sốt ruột như thế làm gì!"

Nhìn kỹ, hơn trăm người sau lưng hai người đều có thực lực Thiên Nhân.

Thiên Đế các rốt cuộc có nội tình mạnh cỡ nào, cho đến nay không ai biết được.

Thế nhưng trước đó tổn thất hai Vương Giả, cộng vào lần này xuất động nhiều Thiên Nhân cũng làm cho người thổn thức.

Thế nhưng Thiên Đế các lại tỏ ra không quá để ý.

Tựa như dù là Vương Giả thì bọn chúng cũng chẳng đau lòng.

Sự tồn tại cỡ này khiến cho các đại bá chủ cũng nghi hoặc trong lòng.


Cho dù là một số thế lực siêu cấp khi nghe nói đến Thiên Đế các thì cũng cảm giác lòng còn sợ hãi.

Loại tồn tại có thể xuất động năm Vương Giả như thế này, đủ để tiêu diệt một thế lực siêu cấp.

Mặc dù hiện tại ngũ đại Vương Giả đã chết hai.

Nhưng mà ai biết có còn người khác đang giấu mình hay không.

Hơn nữa, nghe nói các chủ Đế Lâm Thiên chính là một cường giả cấp bậc Thiên Vương.

Giờ khắc này, Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt tràn đầy phấn khởi.

Càng đến gần phong nhãn, hai người càng kích động.

Đây là một cơ hội để Thiên Đế các tăng cao thực lực, cũng là một cơ hội cho bọn họ tăng cấp thành Vương Giả.

Gần ngay trước mắt!

Giờ khắc này, hai người đạp trên gió lốc, vững vàng rơi xuống đất.

Hai Bán Vương khí thế nghiêm nghị.

Soạt soạt soạt...

Chỉ là trong nháy mắt.

Khi hai người rơi vào không gian phong nhãn.

Từng tiếng xé gió vang lên.

Cuồng phong gào rít giận dữ.

Sóng cát nhấp nhô.

Thổi phù một tiếng.

Sắc mặt Địch Dung biến đổi, hai gò má xuất hiện một vệt tơ máu.

"Cẩn..."

Một câu còn chưa kịp nói hết.

Đột nhiên có ngàn vạn cơn gió lốc đánh tới.

Tiếng vù vù của gió xen lẫn tiếng kêu rên thê thảm truyền ra.

"A..."

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu tươi chảy đầm đìa, trên trăm võ giả cảnh giới Thiên Nhân của Thiên Đế các trong nháy mắt mất mạng gần một nửa.

"Đáng chết, khốn kiếp, là kẻ nào!"

Địch Dung giờ phút này cố gắng đứng vững.

"Dung Luyện Vạn Vật Quyết!"

Một tiếng khẽ quát vang lên.

Trước mặt Địch Dung đột nhiên xuất hiện một đỉnh lô.

Bảo khí siêu phẩm!

Đỉnh lô lúc này tuy ngăn cản được gió lốc nhưng thân thể Địch Dung lại không cách nào tiến lên.

Giờ khắc này, Tổ Định ngơ ngác!

Tần Ninh đang làm gì?

Dùng huyền trận nhất cấp Liệt Phong Trận, phóng thích tấn công vào lúc đám người tiến đến.

Liệt Phong Trận tuy là huyền trận nhất cấp đơn giản.

Thế nhưng lại dẫn phát được gió lốc, hơn nữa Tần Ninh bắt lấy cơ hội rất chuẩn xác.

Trong lúc Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt phá phong mà ra.

Kể từ khi ấy.

Gió lốc phóng lớn vô hạn.

Cho dù là đám người Thiên Đế các có thể tiến lên giữa gió lốc.

Nhưng gió lốc bị Tần Ninh dẫn động sẽ đánh loạn toàn bộ tiết tấu.

Trong chớp nhoáng đã chết hơn mười người, đây chính là minh chứng tốt nhất!

Có điều Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt đều là Bán Vương cảnh giới.

Hai người đã nhanh chóng kịp phản ứng.

Hình Thiên Phạt giờ phút này tay cầm một cây búa to, trực tiếp chém ra.

"Tần Ninh!"

"Tần Ninh!"

Hai người lập tức trừng mắt, ánh mắt mang theo lửa giận.

Đáng chết!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.