Chương trước
Chương sau

Tổ Định lộ ra sắc mặt khó coi.

Ông ta biết là không được mà!

Mỗi một huyền trận sư đều có cấu tạo đường đi của huyền ấn của mình, không ai giống ai.

Tần Ninh đưa linh khí tiến vào sẽ dẫn bạo huyền ấn của ông ta, không thể nào khống chế.

Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh lại mặc kệ.

Ngón tay lần lượt điểm tại huyền ấn.



Bành...


Bành...

Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên liên tục.

Sắc mặt Tổ Định ngày càng khó coi.

Một bên khác, Lâm Ngữ Thành lại vội vàng ra lệnh cho những người khác xốc lên tinh thần cảnh giác.

"Có rồi!"

Đột nhiên, Tần Ninh mỉm cười.

Ngón tay chỉ ra.

Một đạo huyền ấn đã dính vào đầu ngón tay của Tần Ninh nhưng lại tuyệt không nổ tung.

Tổ Định trừng mắt nhìn cảnh này.

Vô cùng quỷ quái!

"Ngươi... Thật sự có thể khống chế huyền ấn của ta..."

Tần Ninh mỉm cười.

"Trò hay bắt đầu!"

Giờ phút này, huyền ấn phô thiên cái địa bị Tần Ninh điều khiển.

Mặt đất dâng lên từng luồng sáng.

Tần Ninh bắt đầu bố trí trận pháp!

Nhưng trong lúc trận pháp được ngưng tụ.

Tổ Định lòng tràn đầy cổ vũ nhìn sang thì lại ngẩn ngơ.

"Huyền trận nhất cấp —Liệt Phong Trận!"

Tổ Định ngơ ngác.

"Huyền trận nhất cấp, đến cả cảnh giới Tam Vị còn không chết nữa..."

Tổ Định thốt lên.

"Ta tự có suy tính của mình!"

Tần Ninh mỉm cười.

"Đừng nói là ngươi muốn dùng huyền trận nhất cấp để dẫn động gió lốc xung quanh tới giết những người kia nhé?"

Tổ Định vội vàng nói: "Không thể nào, những luồng gió lốc kia bị thiên địa lực dẫn động, quá mức rối loạn, chỉ một cái sơ sẩy có thể sẽ đem phong nhãn phá tan!"

Tần Ninh cười nói: "Ta nói có thể là có thể!"

Tổ Định bất đắc dĩ.

Nhưng khi ông ta nhìn Lâm Ngữ Thành thì ánh mắt đã thể hiện một ý nghĩa rất rõ ràng.

Đừng tốn thời gian nữa, chuẩn bị nghênh chiến đi!

Mà cùng lúc đó.

Bên trong gió lốc.

Trên trăm thân ảnh đạp lên gió lốc, đi về phía phong nhãn.

Hai người đi đầu mang sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía trước.

"Xem ra các chủ nói không ngoa, có lẽ bên trong phong nhãn này có thể trợ giúp hai người chúng ta ổn định biển linh thức, khi đó hai ta rời khỏi biển Thiên Ngoại liền có thể bế quan xung kích cảnh giới Vương Giả!"

Người mở miệng chính là một trong thập đại phó các chủ của Thiên Đế các - Địch Dung.

Mà một người khác cũng là một trong thập đại phó các chủ - Hình Thiên Phạt!

Hình Thiên Phạt từ từ nói: "Đáng tiếc cho Kha Cảnh cùng Hùng Viêm, Thiên Nhân thất bộ đỉnh phong cũng bắt đầu thử ngưng tụ biển linh thức, đáng tiếc chết ở trong Tru Ma cốc!"

"Còn không phải tại cái tên Tần Ninh kia".

"Bản tọa nếu gặp hắn ở đây thì chắc chắn sẽ giết hắn!"

"Lúc trước hắn có hai đại Vương khí trong tay, hiện tại...", Địch Dung lạnh lùng nói.

"Chớ chủ quan, kẻ này đã được các chủ căn dặn, nếu gặp được thì phải kết hợp thiên thời địa lợi giết hắn".

"Kẻ này thực lực sâu không lường được!"

Địch Dung gật đầu.

Thiên Đế các!

Bởi vì Tần Ninh mà tổn thất nặng nề.

Kế hoạch lần lượt bị Tần Ninh phá hư.

Hiện nay Thiên Đế các nhắc đến Tần Ninh, không có chỗ nào mà không tràn đầy lửa giận!

"Thánh Nhân chỉ đường mặc dù vô dụng với chúng ta thế nhưng khi kết thúc Thánh Nhân chỉ đường sẽ xuất hiện hơi thở Thánh Nhân, công hiệu thần kỳ đối với việc ổn định biển linh thức của chúng ta!"

"Hơn nữa, ở những nơi như thế này, những người khác không biết sự huyền diệu bên trong, dám tùy tiện tiến đến vào thì chính là tìm chết".
Địch Dung vội vàng nói: "Ta nôn nóng quá!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.