Chương trước
Chương sau


"Cái này liên quan đến cảnh giới, việc khống chế sức mạnh và phóng thích ra sức mạnh ở mỗi một cảnh giới cùng với độ khống chế võ quyết đạt đến viên mãn liền có thể làm được".

"Nếu như tên Lôi Lệ Thiên Nhân thất bộ kia mà giống như ta, có thể khống chế sức mạnh chuẩn xác, thì dù ta có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một con đường chết!"

Lời này vừa nói ra, trong lòng hai người dần dần sáng tỏ.

Độ khống chế cảnh giới của Tần Ninh đạt tới viên mãn.

Mà đây cũng là ưu thế mà thiên kiêu chiếm giữ.

Thiên kiêu làm sao có thể tiêu diệt võ giả cùng cảnh giới mà không cần tốn nhiều sức?

Cũng là bởi vì mức độ khống chế của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.


Mà Tần Ninh rõ ràng là đã đạt đến cực hạn trên con đường này.

Người thế này không thành Vương Giả cũng khó!

"Con đường võ đạo xưa nay đã như vậy, ngươi tinh vi hơn người khác thì sẽ có thể mạnh hơn người khác!"

Tần Ninh thản nhiên nói.

Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định cảm thán không thôi.

Già rồi!

Không bằng được!

Sau đó, người Thiên Đạo Minh canh gác xung quanh.

Chín bóng người kia không nhúc nhích chút nào, dường như đang tiến vào một cảnh tượng tuyệt diệu.

Tần Ninh cũng nhập định, giống như đang tu hành.

Giờ khắc này, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định cũng lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian này sẽ không ngắn.

Ba tháng từ từ trôi qua.

Tần Ninh trong ba tháng này dường như phần lớn thời gian đều là ngồi tại chỗ của mình.

Khí huyết trong cơ thể rốt cục khôi phục hơn phân nửa.

Hôm đó, Tần Ninh từ trong gió lốc đi đến phong nhãn.

Một tháng qua, mỗi ngày Tần Ninh đều đi vào trong gió lốc, không biết là làm gì.

Nhưng mỗi lần xuất hiện đều có thay đổi rõ rệt.

Nói không ra là thay đổi cái gì.

Nhưng Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành nhìn thấy thì... có vẻ phiêu dật hơn rất nhiều.

"Thời gian cũng tương đối rồi đấy..."

Tần Ninh nhìn về phía chín người đang ngồi trên chín cột đá, từ từ nói.

"Hiện tại xem ra chín người này tiếp nhận rất tốt, hẳn là có thu hoạch".

Nghe đến lời này, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định đều thở ra một hơi.

Tiến vào nơi đây nhìn như đơn giản, thế nhưng đã tổn thất mười người.

Trong mười người này lại có ba vị Thiên Nhân.

Cảnh giới Thiên Nhân đối với Thiên Đạo Minh đều có vị trí cực kỳ quan trọng.

Nếu như không thu hoạch được gì tốt thì lần này đi đến đây quá không đáng.

Nhưng nhìn ánh mắt sáng rực của Tần Ninh về phía trên không, hai người cũng biết lần này nhất định là có thu hoạch không nhỏ.

Nhưng đến cùng có thể tăng lên tới cấp độ nào thì hai người không dám chắc.

Tần Ninh trước đó nói, với thiên phú của Tổ Hân Nhi, đi từ Thiên Nhân nhị bộ đến Thiên Nhân tứ bộ là hoàn toàn không có vấn đề.

Trong lòng hai người ngược lại cũng không kỳ vọng nhiều như vậy, chỉ cần có thể đến Thiên Nhân tam bộ là đã mãn nguyện rồi.

Tổ Hân Nhi là thiên kiêu đỉnh cao của Thiên Đạo Minh lần này.

Đến Thiên Nhân tam bộ chính là tăng lên một bước.

Thiên Đạo Minh đời sau có Tổ Hân Nhi chèo chống, duy trì vị trí thế lực siêu cấp là chuyện có thể.

Đám người lẳng lặng chờ đợi.

Tần Ninh giờ phút này lại đứng ở chính giữa bệ đá nhìn chín người.

Dần dần, Tần Ninh hơi nhíu mày.

"Lâm Ngữ Thành, Tổ Định!"

"Làm sao vậy?"

"Chuẩn bị giao chiến đi!"

Tần Ninh từ từ nói.

"Được... Hả? Cái gì?"

Lâm Ngữ Thành vô ý thức gật đầu, nhưng lại đột nhiên ngẩn người, hỏi Tần Ninh.

Chuẩn bị giao chiến?

Có ý gì vậy?
"Có người đến!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.