Tần Ninh sải bước ra, linh khí tán loạn, trực tiếp bước vào đến bên trong phong nhãn.
Gió lốc cuốn lấy thân thể của Tần Ninh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Những người khác cũng học theo.
Nhưng có người không thể thuận theo chiều gió, thân ảnh bất ổn, muốn dùng linh khí để duy trì sự ổn định.
Cơn lốc kia nháy mắt cắn nuốt linh khí, phá hủy thân xác của võ giả, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tổ Định vội vàng quát: "Không nghe thấy Tần công tử nói cái gì sao? Dùng sức mạnh của bản thân, đi thuận theo chiều gió, không nên dùng linh khí hay linh thức!"
Một tiếng quát vang lên, đám người của Thiên Đạo Minh đều gật đầu.
Thế nhưng cũng không phải ai cũng dễ dàng làm được.
Tần Ninh đó là hoàn toàn khống chế được sức mạnh của bản thân, kể cả là sức mạnh xác thịt.
Sau khi bị hao tổn đến bảy tám người thì tất cả mới bị gió lốc kéo vào đến chỗ sâu.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định giờ phút này cũng là lòng không dám chắc.
Thế nhưng Tần Ninh chắc chắn sẽ không tự đưa bản thân mình vào chỗ chết.
Lần lượt từng thân ảnh lao về phía chỗ sâu.
Thiên Đạo Minh vốn dĩ có bảy, tám mươi người mà lúc này đã tổn thất mất mười người.
Chỉ còn lại gần bảy mươi người.
Ước chừng nén nhang sau, đám người lũ lượt rơi xuống.
Vừa nhìn lên thì đã thấy Tần Ninh đứng trên mặt đất chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315758/chuong-3509.html