Tần Ninh gật đầu nói: “Ta đã gặp qua không ít thiên tài, bọn họ ít nhất là phải ngồi trong đó sáu tiếng đến mười tiếng đồng hồ mới có thể tìm thấy toàn bộ chỗ thiếu hụt của bản thân mình!”
“Là do sư tôn dạy tốt!”
Thạch Cảm Đương lại bắt đầu nịnh nọt.
“Cẩn thận ngẫm lại đi, Lý Nhàn Ngư, tới lượt ngươi!”
“Vâng!”
Lúc này, Lý Nhàn Ngư thở ra một hơi rồi đi thẳng tới bãi đá.
Sau đó ngồi xuống.
Ước chừng bốn giờ đồng hồ sau, Lý Nhàn Ngư mới rời khỏi bãi đã, hai mắt sáng ngời nhưng lại có thêm một tia xấu hổ.
Tần Ninh an ủi nói: “Con đường võ đạo của ngươi, ngay từ ban đầu không phải là do ta dẫn dắt, chỗ thiếu hụt nhiều hơn một chút, bây giờ sửa chữa cũng không phải là vấn đề!”
“Vâng!”
“Giang Bạch!”
Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch.
Giang Bách hít sâu một hơi rồi tiến vào bãi đá.
Vù…Trong Tư Vô Nhai, vách đá loé ra hào quang.
Một giờ sau! Giang Bạch uổng công đi ra.
“Giang linh biến thành, con đường của ngươi là mắt thấy tai nghe, tự mình chứng kiến con đường của hàng vạn hàng nghìn võ giả, sau đó tìm ra con đường tốt nhất cho mình rồi tu luyện đến bây giờ, có chút thú vị…”, Tần Ninh cười nói.
Giang Bạch gật đầu.
Hắn ta vốn là thiên thượng giang giang linh, chỉ là một sợi linh phách mà thôi.
Do có cơ hội và duyên phận mà ngưng tụ thành thân thể, trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315754/chuong-3505.html