Ba người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều gật đầu.
Ba người họ đều là cảnh giới Quy Nhất.
Đối với tình huống hiện tại bên trong cấm địa, Thiên Nhân chiếm đa số, cảnh giới Quy Nhất có chút không đủ dùng.
“Mấy người các ngươi, cũng không phải là mấy võ giả tầm thường có thể so sánh được, cảnh giới tăng lên, người bình thường càng không thể so được với các ngươi”.
“Ở đây, nếu có chỗ nào kỳ diệu, thì đó có lẽ chính là cơ hội của các ngươi”.
“Vâng!”
Lúc này, mấy bóng người đã lập tức rời khỏi sơn cốc.
Hiện tại, trong sáu người một thú.
Thật ra, Cửu Anh đeo trên lưng trọng trách nặng nề nhất.
Thiên Nhân ngũ bộ! Hơn nữa, điểm yếu ở cổ của nó đã được Tần Ninh trang bị Vương Khải, thế nên, Cửu Anh thậm chí có thể khiêu chiến với Thiên Nhân thất bộ.
Chẳng qua lần này, thế lực các nơi đều phái Bán Vương tới.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Sáu người tiếp tục thăm dò.
Bốn phía, từng đạo lực lượng hội tụ.
Đất trời dường như xuất hiện một cỗ khí tức cường thịnh.
Cỗ khí tức này vô cùng kỳ lạ, không phải là đến từ võ giả, mà giống như là đến từ đất trời.
Lông mày Tần Ninh giãn ra, hắn nhìn về phía bên trái.
Mấy người bọn họ tiếp tục đi về hướng bên ấy.
Đập ngay vào mắt chính là một ngọn núi cao.
Nhưng mà ngọn núi này lại giống như bị người nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315753/chuong-3504.html