Chương trước
Chương sau

“Lấy ví dụ như thế này đi, giống như một tòa lầu các vậy, tầng thứ nhất là nền móng, tầng thứ hai là cất cao lên, ở giữa hai tầng có trụ và dầm kết nối với nhau, ngũ đại cấm địa cũng giống như trụ và dầm này vậy!”

Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Nói như vậy thì đại lục Vạn Thiên có thể đi vào thế giới Cửu Thiên bằng cách này mà người của thế giới Cửu Thiên cũng có thể đi xuống thông qua cách này?”

Nghe đến lời này, Tần Ninh lắc đầu.



Mấy người lại một mặt không hiểu.

Tần Ninh lại nói tiếp: “Trời đất cũng có quy tắc!”

“Thế giới Cửu Thiên lấy Thánh Nhân làm nền tảng, nếu như Thánh Nhân có thể không kiêng kị gì mà tiến vào đại lục Vạn Thiên thì võ giả của đại lục Vạn Thiên biết phải tồn tại như thế nào?”


“Một vị Thánh Nhân có thể tiêu diệt hơn mười vị Vương Giả mà chẳng cần phải phí nhiều sức lực!”

“Thánh lực đối với linh khí là có tính áp chế trời sinh”.

“Dù sao thì thánh lực cũng được sinh ra từ linh khí, mạnh hơn linh khí rất nhiều”.

Thạch Cảm Đương gật đầu nói: “Thì ra là như thế… Thánh Nhân… thật khiến người khác phải ngưỡng mộ!”

Tần Ninh cười nói: “Cuối cùng cũng sẽ có một ngày dẫn các ngươi bay lượn ở thế giới Cửu Thiên, để các ngươi nhìn thế giới Thánh Nhân!”

“Thế giới kiến tạo không đủ, sức mạnh cường độ khác nhau cho nên tất cả đều khác biệt vô cùng”.

Nhóm người Thạch Cảm Đương mặt đầy mong chờ.

Nguyên Hoàng cung tiếp tục đi về phía trước.

Từ từ, phía trước mặt biển càng ngày càng tĩnh lặng.

Mọi người thậm chí còn cảm thấy dường như vùng biển này không còn là biển Thiên Ngoại nữa.

Mà chỉ là một vùng biển bình thường mà thôi.

Lại mấy ngày nữa trôi qua.

Phía trước, nằm trong tầm mắt không còn là một vùng xanh biếc nữa

Mà xuất hiện từng hòn hải đảo.

Nói là hải đảo nhưng mọi người có cảm giác giống đại lục hơn.

Nhìn một cái, vô biên vô hạn.

Mênh mông! Cây cối cao vút chọc trời.

Sâu trong hải đảo thậm chí còn có cả núi cao.

Hơn nữa đến gần hải đảo mọi người đều phát hiện ra.

Linh khí trời đất cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Loại cảm giác này quá kì lạ.

“Biển Thiên Ngoại là một trong các cấm địa lại còn có một thánh địa như này!”

Cốc Tân Nguyệt cũng cảm thán nói.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày.

Cấm địa Thiên Ngoại theo lý mà nói thì không nên xuất hiện một chỗ như này mới đúng.

Quả thật là…có hơi kì lạ.

“Lên đảo xem thử!”

Thu hồi Nguyên Hoàng cung.

Mấy bóng dáng đạp không mà đi, hạ xuống trên hải đảo.

Gió nhẹ khẽ thổi, nhiệt độ thích hợp, mấy người đều vươn vai một cái.

Hai tháng nay ngày nào cũng chém giết, rất lâu rồi chưa có cảm giác thả lỏng tinh thần như thế này.

Lông mày của Tần Ninh nhíu lại.

Hải đảo Thiên Ngoại! Đến từ đâu?

Mấy thân ảnh cùng nhau đi lên đảo.

Bước lên đảo, một luồng linh khí không ngừng phả vào mặt.

Khí tức dễ chịu khiến khuôn mặt của mấy người dãn ra.

Tần Ninh nhìn xung quanh, trực tiếp đi vào giữa núi rừng.

“Có thể cảm nhận được sao?”

Tần Ninh mở miệng nói: “Linh khí tinh khiết kia là từ chỗ sâu trong hòn đảo truyền ra ngoài”.

Nghe thấy lời này, mấy người đều gật đầu.

Dường như quả thật là như vậy.

Một nhóm sáu người đi vào bên trong rừng.

“Sư tôn, người nhìn kìa!”

Thạch Cảm Đương không nhịn được lên tiếng nói.

Chỉ thấy mới đi vào trong rừng được mấy trăm mét thì phía trước bỗng xuất hiện một vùng hoa cỏ.

Nhìn kỹ lại những hoa cỏ kia tản ra linh khí nồng nặc, khiến tinh thần người ta sảng khoái.

“Linh sen bảy cánh.. Tuất Diệp Thảo…Tự Long Thảo…”, Thạch Cảm Đương nhịn không được nói: “Đây đều là những dược liệu trân quý để luyện chế ra huyền đan cấp bậc ngũ phẩm, lục phẩm đó!”

Mà chỗ này lại có cả một vùng rộng lớn.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.