Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: “Luyện võ chẳng phải là để giết sao? Đối mặt với một kẻ giết người không bằng ngươi, đối mặt với người mạnh hơn ngươi, nếu có thể giết được thì cứ giết, không giết được vậy thì học cách né tránh, cái này cũng là một loại kĩ năng, ngươi thì hiểu cái quái gì?”
Ào một tiếng, Thạch Cảm Đương nhảy xuống nước.
Nhưng chưa đến ba hơi thở, Thạch Cảm Đương lại nhảy lên.
Hai người Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch một mặt ngây ngốc.
“Khụ khụ…”, Thạch Cảm Đương lúng túng cười một tiếng, nói: “Phía dưới nhiều quái vật biển quá… Toàn là cảnh giới Thiên Nhân, không tránh khỏi…”
Hai người khinh bỉ một trận.
“Xem thường người khác đúng không?”
Thạch Cảm Đương hừ một tiếng: “Lão tử tiếp tục!”
Ào ào một tiếng, một lần nữa nhảy vào trong biển, lần này Thạch Cảm Đương không hề ngoi lên.
Thời gian ngày trôi qua ngày.
Mỗi ngày Tần Ninh đều ma luyện bốn thức công kích.
Mấy người cũng khổ cực tu hành.
Tháng thứ hai trôi qua nhanh chóng.
Ngày này, hải vực trước mặt mọi người bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Nước biển không còn tính ăn mòn.
Thậm chí ngay cả quái vật biển trong biển cũng trở nên ôn hòa hẳn lên, cho dù có khiêu khích chúng thì đám quái vật biển đó cũng tản ra xung quanh mà không còn xông lên quyết sống chết nữa.
“Xem ra đã gần đến hải đảo Thiên Ngoại rồi!”
Nghe đến lời này, mấy người Thạch Cảm Đương đều tò mò.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315739/chuong-3490.html