“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu một cái.
Tiên Lạc Vũ cáo lui.
Giang Trung Tiên nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Ngươi thật sự chuẩn bị đi? Đích thân đi?”
“Sao thế? Thiên Nhân nhị bộ không đi được sao?”
“Biển Thiên Ngoại là một trong ngũ đại cấm địa, cảnh giới Vương Giả đi vào trong, chín phần chết một phần sống”.
“Điểm này nói đến áp chế đối với Vương Giả”.
“Nhưng cảnh giới Thiên Nhân tiến vào trong cũng rất nguy hiểm…”
“Ngũ đại cấm địa vẫn có chút không bình thường”.
Tần Ninh cười cười nói: “Đi xem chút thôi mà, không có gì đáng lo lắng”.
“Ngươi là vì vết thương hao tổn linh thức của đồ đệ Dương Thanh Vân?”
Giang Trung Tiên lần nữa nói: “Vậy chi bằng ngươi đi tìm lão già Dạ Bắc Hiên kia đi, những năm gần đây Dạ Bắc Hiên tích lũy không ít đồ tốt”.
Dạ Bắc Hiên! Thiên Đan Vương! Cũng là một vị thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Chẳng buồn đi tìm hắn!”
Tần Ninh phất tay nói: “Lão già này không khoác lác như ngươi”.
Thiên Khí Vương gật đầu.
Hả?
Có ý gì?
Nói ta ngu sao?
“Nếu ngươi muốn đi, vậy thì cẩn thận chút, dù sao ta cũng không thể đi vào”.
Thiên Khí Vương chầm chậm nói: “Nếu không trước khi vào thì đưa tám cuốn sách vạn khí còn lại cho ta?”
“E rằng ngươi chưa tỉnh ngủ?”
Tần Ninh nhìn Giang Trung Tiên, từ từ nói: “Lão mù, cho dù ta cho ngươi hết, không có giảng giải của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315728/chuong-3479.html