“Lau nước miếng đi…”, Lý Nhàn Ngư nhàn nhạt nói.
“Nói ta hả, ngươi cũng đừng nuốt nước miếng nữa!”
Thạch Cảm Đương hâm mộ nói: “Nghe nói Thiên Tiên lâu là đệ nhất tửu lâu trên đại lục Thiên Ngoại, thức ăn ngon, ăn một bữa đơn giản là giống như gào khóc hơn mười vị tiên tử, khiến cho người ta vô cùng có dư vị sau khi ăn”.
“Nghe nói đầu bếp kia đều là cảnh giới Thiên Nhân!”
“Nguyên liệu nấu ăn sử dụng đều là máu thịt huyền thú cấp tám”.
Thạch Cảm Đương nói xong, ba người chảy nước miếng một trận.
“Giang Bạch, không phải ta nói ngươi, ngươi thật sự vô dụng!”
“Ta? Ta làm sao?”
Giang Bạch tuấn mỹ yêu dị, khẽ ngây ra nói.
“Ngươi làm sao?”
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Ngươi suy nghĩ chút đi!”
“Ngươi họ Giang, Thiên Khí Vương đại nhân cũng họ Giang!”
“Mặc dù nói ngươi là giang linh sông Thiên Thượng biến đổi, nhưng quỷ mới biết ngươi và Giang Trung Tiên quan hệ thế nào?”
“Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ đi kết thân họ hàng, cứ nói… nói… ta là cháu của ông đó, nói cái gì cũng được!”
Thạch Cảm Đương thành khẩn dạy dỗ: “Kéo gần mối quan hệ, ba anh em ta cũng được ăn một bữa!”
“Ha ha!”
Giang Bạch lạnh lùng cười một tiếng, hắn ta xoay người.
“Chớ không tin, nói không chừng là thật đó? Ngươi chính là giang linh, linh của trời đất, thiên phú của ngươi rất mạnh, Giang Trung Tiên cũng không ngu, sư phụ ta coi trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315727/chuong-3478.html