“Ta đâu có nghe lén!”
Một bóng người lập tức xuất hiện trong đại điện, rồi an ổn ngồi xuống.
Đúng là Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận!
“Vô Tận lão nhân, đã nhiều năm không gặp, ngươi còn chưa chết à?”
“…”
Giờ phút này, trong đại điện, mấy người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư đều im lặng không lên tiếng.
Không có chỗ cho bọn họ nói chuyện.
Hiện tại, Tần Ninh đang vui vẻ nói chuyện với Vương Giả.
“Thiên Đế các, quả thật là rất mạnh!”
Trấn Thiên Vương cũng nghiêm túc nói: “Mặc dù ngươi từng là U Vương, có được thực lực của U Vương, cũng không thể tiêu diệt được Thiên Đế các, càng không nói đến hiện tại, thực lực của ngươi còn chưa đạt đến trình độ như năm đó”.
“Sao ngươi biết được?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta biến mất tám vạn năm, không phải là ngươi cho rằng, thời gian tám vạn năm đó là ta đi chơi đấy chứ?”
“Tám vạn năm trước, ta là Vương Giả đứng đầu đại lục Vạn Thiên!”
“Cấp bậc Thiên Vương, biển linh thức khuếch tán mười vạn mét!”
“Mà ta, khuếch tán trăm vạn mét!”
“Cho dù là có mười ngươi thì cũng bị ta đánh cho tơi bời, sao ngươi biết là ta không có chuẩn bị gì?”
Nghe được những lời này, đám người Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt đều sửng sốt.
Các nàng đều biết, Tần Ninh, hay còn là U Vương, U Hoàng, Cửu U đại đế vô cùng cường đại.
Cường đại đến mức, cho dù Trấn Thiên Vương và Vũ Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315723/chuong-3474.html