Hư Vô Sinh bước ra.
Tuy Diệp Vấn Khôn là đao khách Thiên Nhân ngũ bộ nổi danh nhưng bản thân Hư Vô Sinh cũng là thiên kiêu do Ngự Hư tông bồi dưỡng một cách tỉ mỉ.
Nếu chỉ đấu đao thuật, chưa chắc hắn ta sẽ thua.
Nói cách khác, cho dù Hư Vô Sinh có thua cũng không phải mất mặt.
Dù sao đi nữa, Diệp Vấn Khôn thành danh đã lâu.
Còn nếu hắn ta thắng, đó lại là việc rất hãnh diện.
Tại sao lại không đấu chứ?
Nhưng Hư Vô Sinh lại không tính toán nhiều như vậy.
Suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản.
Thân là đao khách, chỉ khi chiến đấu với đao khách mới có thể kích phát đao thế trong lòng mình, nhớ đó giúp bản thân tiến được xa hơn.
Hai người cùng nhau tiến vào trong sơn cốc.
“Giết!”
Dường như chỉ trong nháy mắt.
Diệp Vấn Khôn rút đao.
Đao của Diệp Vấn Khôn dày rộng, khí thế bàng bạc.
Nhưng đao của Hư Vô Sinh lại mỏng như cánh ve, hơi uốn lượn, khiến cho người ta có cảm giác nó giống kiếm hơn.
Choang… Hai đao chạm nhau.
Cuộc luận bàn giữa hai Thiên Nhân ngũ bộ đã bắt đầu.
“Đao của lão già này nhanh thật…”, Thạch Cảm Đương nhịn không được mà cảm thán.
Đao của Diệp Vấn Khôn đúng là rất nhanh.
Điều quan trọng nhất là, đao của ông ta trông rất nặng nề, do vậy, đao thức của ông ta hẳn là phải mang theo lực lượng mới đúng, nhưng điều làm người ta không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315698/chuong-3449.html