Chương trước
Chương sau

Ông...

Trong lúc đó, trên bầu trời lại xuất hiện một trụ sáng vút lên ngàn trượng.

Lần này chiếu rọi ra một ảo ảnh của khải giáp.

Ảo ảnh khải giáp chủ yếu bảo vệ lục phủ ngũ tạng của bản thân, còn có khuỷu tay, đầu gối cùng nguyên bộ quyền với giày, nhưng dù sao cũng là ảo ảnh, đám người cũng không thấy rõ ràng.

Thế nhưng tất cả mọi người đều biết.

Đây là... Vương khí hiện thế!

Chỉ có Vương khí mới có thể chiếu rọi ảo ảnh bắn ra thiên địa, được thiên địa linh khí ưu ái, hội tụ thiên địa linh tính!


Món Vương khí thứ hai xuất thế!

Giờ khắc này, Ngô Tiêu Nhiên đột nhiên kích động hô lớn: "Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Không phải ta luyện chế!"

Giờ khắc này, Ngô Tiêu Nhiên kích động không thôi.

"Nếu là lão phu luyện chế, há có thể xuất hiện ở nơi đây, người luyện chế đang ở ngay bên trong dãy núi kìa!"

Ngô Tiêu Nhiên nói xong thì nhẹ nhàng thở ra.

Nếu thật sự bị mọi người tưởng rằng do ông ta luyện chế thì sau này Vương Giả sẽ tìm tới cửa, bằng mọi cách đòi ông ta luyện chế Vương khí.

Nhỡ luyện chế không ra thì làm sao?

Như vậy thì dù là Vương Giả của Thiên Ngoại Tiên cũng không bảo vệ được ông ta.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể chứng tỏ sự trong sạch!

Nhưng vừa nói xong, Ngô Tiêu Nhiên lại trở nên buồn bã.

Mẹ kiếp!

Người khác là tự chứng chính mình có thể luyện chế Vương khí, có tiến bộ nên cực kỳ vui vẻ!

Chính mình đây là chứng minh không thể luyện chế Vương khí, không có tiến bộ mà vui vẻ, con mẹ nó chứ!

Ngô Tiêu Nhiên giờ phút này đứng ở một bên, thần sắc ảm đạm.

"Là ai... Đến cùng là ai..."

Giờ phút này, đám người lười quan tâm.

Không phải Ngô Tiêu Nhiên luyện chế thì còn quan tâm làm gì?

Món Vương khí thứ hai xuất hiện.

Giờ phút này, ở trong Nguyên Hoàng cung.

Tần Ninh cong ngón búng ra.

Một bộ áo giáp xuất hiện trên người Cốc Tân Nguyệt.

"Vương Khải Ngân Nguyệt!"

Tần Ninh hài lòng gật đầu.

Khải giáp bảo vệ trụ cột thân thể của Cốc Tân Nguyệt, cổ tay, nắm tay cùng đầu gối...

Mặc bộ giáp này về, Cốc Tân Nguyệt tạo cho người ta một cảm giác thêm một chút lạnh lùng, khác hẳn bộ dạng mèo lười lúc trước. Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên nhìn đến ngơ ngác.

"Thật đẹp..."

Nhìn thấy bộ dáng mê mẩn của Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt cười nói: "Đây là chiến giáp, đẹp chỗ nào chứ..."

"Thế nhưng Nguyệt tỷ tỷ mặc vào thì đúng là rất đẹp..."

Cốc Tân Nguyệt gật đầu, không có nhiều lời.

Chỉ là sau một khắc, trong đầu Cốc Tân Nguyệt đột nhiên hiện ra cảnh tượng mặc áo giáp này âu yếm với Tần Ninh.

Nhất thời, Cốc Tân Nguyệt hơi đỏ mặt.

"Cái loại dâm dê đê tiện!"

Câu mắng vang lên, Diệp Viên Viên cũng lập tức hiểu ra vì sao ban nãy cầm trường kiếm mà lại xuất hiện những hình ảnh kia, nhịn không được giận mắng Tần Ninh vài câu.

Cái tên này luyện khí mà còn phân tâm?

Thế nhưng là ngay tại giờ phút này, món thần binh thứ ba lóe ra hình dạng.

Một thanh kiếm!

Trường kiếm chiếu rọi giữa không trung.

Tần Ninh cười ha ha nói: "Kiếm của ta, để giết người!"

"Vương Kiếm Độ Sinh!"

"Kiếm này sát sinh mà cũng độ sinh, Ma tộc hay Thiên Đế các cũng được, người giết Nhất Phong, giết Kinh Mặc đều sẽ phải chết dưới thanh Vương Kiếm Độ Sinh này!"

Món Vương khí thứ ba!

Xuất thế!

Đám người kinh ngạc đến ngây người.

Một ngày chế tạo ra ba món Vương khí một lúc, người này đến cùng là ai?

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiên Vũ Sinh.

Tiên Vũ Sinh lại là sững sờ.

Ba thanh Vương khí.

Tần Ninh đang nghiêm túc sao?

Giờ phút này Tiên Vũ Sinh đột nhiên nhớ lại lời của cha mình.
Ngày xưa U Vương một ngày mười Vương khí.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.